TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

"Đồ ngốc."

"Anh già rồi nên đầu óc cũng chậm chạp nhỉ?"

"Hoa Quốc là quê hương của tôi."

"Nếu có ai có thể lấy lại Z77 từ đó, thì người đó chỉ có thể là tôi mà thôi."

Thấy vẻ mặt tự tin và ngạo nghễ của cô, sắc mặt Độc Hạt tối sầm lại: "Hừ!"

Chờ gã đi khuất, Hồng Chuẩn lấy ra một chiếc ví da đen cũ kỹ từ trong túi.

Mở khóa kéo, một tấm Chứng minh nhân dân Hoa Quốc nằm im lìm bên trong.

Tên: Tống Nhiễm.

Tấm chứng minh đã cũ, cô gái trong ảnh còn vẻ non nớt.

Nhớ lại chuyện xưa, khóe môi Tống Nhiễm cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Không ngờ đời này cô lại có cơ hội trở về.

Đã vậy, thì tiện thể lấy lại tất cả những gì cô đã mất.

Lấy cả vốn lẫn lời!

Cô gọi một cuộc điện thoại: "Tôi sắp về Hoa Quốc thăm vài người thân."

"Trong thời gian này, Đoàn 16 sẽ do Cô Lang tiếp quản..."

Một ngày sau, tại Tống Thành.

Bên trong một biệt thự kiểu Âu xa hoa, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo từ tầng ba xuống, chiếu sáng mọi ngóc ngách của đại sảnh.

Tống Khinh Ngữ tươi cười bóp vai một người phụ nữ quyến rũ, giọng nói ngọt ngào: "Cảm ơn mẹ đã giúp con, nếu không thì con đã không thể tham gia show truyền hình này rồi!"

Diệp Mỹ Ngọc, với những nếp nhăn nơi khóe mắt, cười tít mắt nói: "Con gái ngoan của mẹ, vì sự nghiệp của con, đẩy ai đó ra ngoài có là gì. Sau này, tài nguyên trong giới giải trí này, chỉ cần con muốn, không gì mà chúng ta không có được. Mà phải cảm ơn bố con nữa, ông ấy đã đặc biệt thành lập một công ty giải trí vì con đấy!"

"Vậy tối nay con sẽ đàn bản piano sở trường nhất tặng bố!"

"Hahaha, được..."

Trong đại sảnh tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ. Bất chợt, quản gia hớt hải chạy vào.

"Bà... phu nhân, người đến rồi!"

Diệp Mỹ Ngọc nhíu mày nhìn ông ta: "Ai mà cuống quýt thế? Ông chủ còn chưa về, cứ mời người đó vào phòng khách chờ đi."

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán quản gia: "Chuyện này... e rằng không tiện lắm ạ..."

Diệp Mỹ Ngọc trừng mắt: "Có gì mà không tiện? Để tôi xem là nhân vật cỡ nào?"

"Cô ấy, cô ấy nói cô ấy là đại tiểu thư của Tống gia chúng ta!"

"Cái gì?"

"Cái gì!"

Hai mẹ con đồng thanh kêu lên.

Tống Khinh Ngữ hoảng hốt nhìn Diệp Mỹ Ngọc: "Mẹ, là cô ta sao?"

"Không thể nào!"

Diệp Mỹ Ngọc đứng bật dậy, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng hơi tái đi.

Bà ta hít một hơi thật sâu, hạ giọng cười lạnh: "Tống gia chúng ta đang trên đà phát triển, ai mà không thèm muốn chứ?"

12

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.