0 chữ
Chương 1
Chương 1
Hạ Phàm, Hoa Quốc
Cực Nam Đại Lục.
Tam Giác Vàng.
Giữa cái nóng như thiêu đốt của vùng sa mạc, gần 40 độ C, một hàng lính đủ màu da đứng nghiêm trang trên nền cát vàng bụi mù.
Bụi cát táp vào mặt, vào mắt, vào mũi, nhưng tất cả vẫn không hề chớp mắt, chỉ nghiêm nghị nhìn thẳng phía trước.
Tiếng xì xào bàn tán rộ lên bằng đủ thứ ngôn ngữ khác nhau.
"Chết tiệt, lại đến kỳ đấu giao hữu giữa các giáo quan rồi! Lần này là Thầy Hắc Xà và Cô Hồng Chuẩn!"
"Tôi cá Thầy Hắc Xà thắng!"
"Nhưng Cô Hồng Chuẩn có bao giờ thua đâu!"
"Trước đây thì chưa, nhưng lần này chưa biết thế nào. Thầy Hắc Xà hơn hẳn về thể lực, còn Cô Hồng Chuẩn dù sao cũng là phụ nữ mà, khịt khịt..."
Trên bãi đất trống, một cô gái nhanh nhẹn như một con báo săn nhỏ đang di chuyển thoăn thoắt.
Thân hình mảnh mai, nhưng khi gồng lên, những đường cơ bắp hiện rõ, từng đường nét hoàn hảo như được tạo tác tỉ mỉ.
Hồng Chuẩn, giáo quan trẻ tuổi nhất của Binh đoàn K tại Tam Giác Vàng.
Nghe thấy những lời khinh miệt, Hồng Chuẩn nghiêng đầu, cười khẩy nhìn người đàn ông đối diện: "Hắc Xà, anh có muốn cược một ván không?"
Hắc Xà đứng đối diện là một người đàn ông lai, da màu đồng cổ, thân hình vạm vỡ, tứ chi lực lưỡng. Cái bóng của anh ta dường như muốn nuốt chửng cô gái trước mặt.
Hắc Xà nhếch mép, đôi mắt nâu nhạt ánh lên vẻ trêu tức: "Nếu em thua, em sẽ làm vợ anh nhé?"
Lời vừa dứt, bóng dáng Hồng Chuẩn chợt lao tới.
Động tác của cô nhanh như chớp giật, mọi người chỉ kịp thấy một làn bụi cát vàng tung lên.
Khi cát bụi tan đi, ai nấy đều hít một hơi lạnh.
Hồng Chuẩn đã đứng phía sau Hắc Xà, năm ngón tay thon dài kẹp chặt lấy cằm anh ta. Chỉ cần cô khẽ dùng sức, những móng tay sắc nhọn kia có thể đâm thủng mạch máu.
Chỉ một chiêu!
Quả không hổ danh là giáo quan trẻ tuổi nhất của Binh đoàn K!
Người lính da trắng vừa chế giễu Hồng Chuẩn lập tức tái mặt, nghiến răng nói: "Chắc chắn là Hắc Xà nhường cô ta..."
Ngay lập tức, anh ta rùng mình.
Một luồng sức mạnh khủng khϊếp ập đến, một cú đá như trời giáng vào đầu gối khiến người lính da trắng khuỵu xuống, quỳ rạp trên mặt đất. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả khu.
Hồng Chuẩn chậm rãi tiến lại gần, chân mang bốt cao cổ giẫm lên ngực anh ta, ánh mắt ngạo nghễ, đầy vẻ coi thường: "Trong Binh đoàn lại có loại rác rưởi như anh à? Hay tôi giới thiệu anh đến rạp xiếc nhé, ở đó hợp với anh hơn đấy."
Cực Nam Đại Lục.
Tam Giác Vàng.
Giữa cái nóng như thiêu đốt của vùng sa mạc, gần 40 độ C, một hàng lính đủ màu da đứng nghiêm trang trên nền cát vàng bụi mù.
Bụi cát táp vào mặt, vào mắt, vào mũi, nhưng tất cả vẫn không hề chớp mắt, chỉ nghiêm nghị nhìn thẳng phía trước.
Tiếng xì xào bàn tán rộ lên bằng đủ thứ ngôn ngữ khác nhau.
"Chết tiệt, lại đến kỳ đấu giao hữu giữa các giáo quan rồi! Lần này là Thầy Hắc Xà và Cô Hồng Chuẩn!"
"Tôi cá Thầy Hắc Xà thắng!"
"Nhưng Cô Hồng Chuẩn có bao giờ thua đâu!"
"Trước đây thì chưa, nhưng lần này chưa biết thế nào. Thầy Hắc Xà hơn hẳn về thể lực, còn Cô Hồng Chuẩn dù sao cũng là phụ nữ mà, khịt khịt..."
Trên bãi đất trống, một cô gái nhanh nhẹn như một con báo săn nhỏ đang di chuyển thoăn thoắt.
Thân hình mảnh mai, nhưng khi gồng lên, những đường cơ bắp hiện rõ, từng đường nét hoàn hảo như được tạo tác tỉ mỉ.
Nghe thấy những lời khinh miệt, Hồng Chuẩn nghiêng đầu, cười khẩy nhìn người đàn ông đối diện: "Hắc Xà, anh có muốn cược một ván không?"
Hắc Xà đứng đối diện là một người đàn ông lai, da màu đồng cổ, thân hình vạm vỡ, tứ chi lực lưỡng. Cái bóng của anh ta dường như muốn nuốt chửng cô gái trước mặt.
Hắc Xà nhếch mép, đôi mắt nâu nhạt ánh lên vẻ trêu tức: "Nếu em thua, em sẽ làm vợ anh nhé?"
Lời vừa dứt, bóng dáng Hồng Chuẩn chợt lao tới.
Động tác của cô nhanh như chớp giật, mọi người chỉ kịp thấy một làn bụi cát vàng tung lên.
Khi cát bụi tan đi, ai nấy đều hít một hơi lạnh.
Hồng Chuẩn đã đứng phía sau Hắc Xà, năm ngón tay thon dài kẹp chặt lấy cằm anh ta. Chỉ cần cô khẽ dùng sức, những móng tay sắc nhọn kia có thể đâm thủng mạch máu.
Quả không hổ danh là giáo quan trẻ tuổi nhất của Binh đoàn K!
Người lính da trắng vừa chế giễu Hồng Chuẩn lập tức tái mặt, nghiến răng nói: "Chắc chắn là Hắc Xà nhường cô ta..."
Ngay lập tức, anh ta rùng mình.
Một luồng sức mạnh khủng khϊếp ập đến, một cú đá như trời giáng vào đầu gối khiến người lính da trắng khuỵu xuống, quỳ rạp trên mặt đất. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả khu.
Hồng Chuẩn chậm rãi tiến lại gần, chân mang bốt cao cổ giẫm lên ngực anh ta, ánh mắt ngạo nghễ, đầy vẻ coi thường: "Trong Binh đoàn lại có loại rác rưởi như anh à? Hay tôi giới thiệu anh đến rạp xiếc nhé, ở đó hợp với anh hơn đấy."
8
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
