0 chữ
Chương 27
Chương 27
Ánh mắt Lục phu nhân càng thêm sáng, vội vàng lại tiến lên một bước, nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Gia Tuế, lời lẽ khẩn thiết nói:
"Tuế nha đầu, đứa nhỏ Tranh Nhi kia thật sự là bị ma quỷ che mờ tâm trí, nhưng bá mẫu là mẫu thân nó lại biết, nó vẫn thích con."
Thẩm Gia Tuế nghe thấy lời này, giống như nhận được cổ vũ nào đó, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lục phu nhân nhìn thấy cảnh này, càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng, càng thêm ra sức dỗ dành:
"Trước kia, Tranh Nhi gần như ngày nào cũng nhắc đến con trước mặt bá mẫu, còn nói không phải con không cưới!"
"Nghĩ đến mấy ngày nữa nó nghĩ thông, liền hối hận, bá mẫu lại kéo nó đến, để nó tự mình bồi tội cho con, Tuế nha đầu, đến lúc đó con có nguyện ý cho Tranh Nhi một cơ hội nữa không?"
Môi mỏng Thẩm Gia Tuế mấp máy một phen, dường như rất do dự.
Lục phu nhân thấy vậy lập tức thêm một mồi lửa, "Tuế nha đầu, trong lòng bá mẫu, vĩnh viễn chỉ nhận con là con dâu."
Kỷ Uyển nghe đến đây, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy Lục phu nhân thật sự không biết liêm sỉ.
Nhi tử bà ta vừa mới hủy hôn ước, lúc này bà ta liền dám đến trước mặt Tuế Tuế nói bậy nói bạ.
Nếu không phải xác định Tuế Tuế đối với Lục Vân Tranh không còn tình cảm, tất cả đều nằm trong mưu kế của Tuế Tuế, bà đã sớm giơ tay đuổi người!
Thẩm Gia Tuế cuối cùng cũng nặn ra một bộ dạng ai oán, nàng nhíu mày lắc đầu.
"Bá mẫu, người đừng nói nữa, cứ coi như tấm chân tình trước đây của ta đưa nhầm, sau này ta và Vân Tranh ca —— với Lục công tử không còn liên quan!"
"Mẫu thân, tiễn khách đi!"
Thẩm Gia Tuế nói xong, che mặt chạy trốn, bóng lưng kia nhìn, thật sự là đau lòng đến cực điểm.
Kỷ Uyển cũng không khách khí, lập tức lạnh lùng nói: "Lục phu nhân, xin mời ——"
Lục phu nhân lúc này đâu còn để ý thái độ của Kỷ Uyển, rất rõ ràng, Thẩm Gia Tuế căn bản không hết hy vọng!
Bây giờ bà ta chỉ cần khuyên Tranh Nhi, bảo hắn ta đến trước mặt Thẩm Gia Tuế nhận lỗi, hôn sự này còn có thể kết!
Điểm này, Lục phu nhân vẫn rất có lòng tin.
Mặc cho Cố Tích Chi kia được lòng Tranh Nhi như thế nào, còn có thể vượt qua người mẫu thân sinh ra hắn ta nuôi dưỡng hắn ta sao?
Lục phu nhân khách khí một câu, do nha hoàn dẫn đường rời đi.
Lúc này, Kỷ Uyển vội vàng vào nội thất, vừa vặn thấy Thẩm Gia Tuế đang đắp khăn lạnh lên mặt.
"Tuế Tuế, con trước đây không chịu đắp mặt, chính là vì một màn này?"
Trước khi phu phụ Lục tướng quân đến cửa, Tuế Tuế vì nhắc đến giấc mộng kia khóc một trận, hốc mắt và chóp mũi đều đỏ bừng.
Bà vốn tự mình vắt khăn đắp mặt cho Tuế Tuế, Tuế Tuế lại nói không vội.
Vừa rồi đột nhiên lại chủ động ra ngoài gặp Lục phu nhân, lúc này Lục phu nhân chỉ sợ cho rằng trong lòng Tuế Tuế không cam lòng, đối với Lục Vân Tranh còn chưa hết hy vọng.
Thẩm Gia Tuế đem khăn từ trên mặt dời đi, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Đời trước, Lục phu nhân chính là trước mặt nàng, cae miệng kêu Cố Tích Chi "con dâu ngoan", mắng nàng ta chiếm vị trí trưởng tức của Lục phủ, cản trở lương duyên của Lục Vân Tranh và Cố Tích Chi.
Lần này, Thẩm Gia Tuế rất tò mò, Lục phu nhân sẽ gọi Cố Tích Chi là gì? Bà ta lại sẽ dùng biện pháp gì ép Lục Vân Tranh "hồi tâm chuyển ý"?
"Tuế nha đầu, đứa nhỏ Tranh Nhi kia thật sự là bị ma quỷ che mờ tâm trí, nhưng bá mẫu là mẫu thân nó lại biết, nó vẫn thích con."
Thẩm Gia Tuế nghe thấy lời này, giống như nhận được cổ vũ nào đó, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lục phu nhân nhìn thấy cảnh này, càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng, càng thêm ra sức dỗ dành:
"Trước kia, Tranh Nhi gần như ngày nào cũng nhắc đến con trước mặt bá mẫu, còn nói không phải con không cưới!"
"Nghĩ đến mấy ngày nữa nó nghĩ thông, liền hối hận, bá mẫu lại kéo nó đến, để nó tự mình bồi tội cho con, Tuế nha đầu, đến lúc đó con có nguyện ý cho Tranh Nhi một cơ hội nữa không?"
Môi mỏng Thẩm Gia Tuế mấp máy một phen, dường như rất do dự.
Kỷ Uyển nghe đến đây, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy Lục phu nhân thật sự không biết liêm sỉ.
Nhi tử bà ta vừa mới hủy hôn ước, lúc này bà ta liền dám đến trước mặt Tuế Tuế nói bậy nói bạ.
Nếu không phải xác định Tuế Tuế đối với Lục Vân Tranh không còn tình cảm, tất cả đều nằm trong mưu kế của Tuế Tuế, bà đã sớm giơ tay đuổi người!
Thẩm Gia Tuế cuối cùng cũng nặn ra một bộ dạng ai oán, nàng nhíu mày lắc đầu.
"Bá mẫu, người đừng nói nữa, cứ coi như tấm chân tình trước đây của ta đưa nhầm, sau này ta và Vân Tranh ca —— với Lục công tử không còn liên quan!"
"Mẫu thân, tiễn khách đi!"
Thẩm Gia Tuế nói xong, che mặt chạy trốn, bóng lưng kia nhìn, thật sự là đau lòng đến cực điểm.
Lục phu nhân lúc này đâu còn để ý thái độ của Kỷ Uyển, rất rõ ràng, Thẩm Gia Tuế căn bản không hết hy vọng!
Bây giờ bà ta chỉ cần khuyên Tranh Nhi, bảo hắn ta đến trước mặt Thẩm Gia Tuế nhận lỗi, hôn sự này còn có thể kết!
Điểm này, Lục phu nhân vẫn rất có lòng tin.
Mặc cho Cố Tích Chi kia được lòng Tranh Nhi như thế nào, còn có thể vượt qua người mẫu thân sinh ra hắn ta nuôi dưỡng hắn ta sao?
Lục phu nhân khách khí một câu, do nha hoàn dẫn đường rời đi.
Lúc này, Kỷ Uyển vội vàng vào nội thất, vừa vặn thấy Thẩm Gia Tuế đang đắp khăn lạnh lên mặt.
"Tuế Tuế, con trước đây không chịu đắp mặt, chính là vì một màn này?"
Trước khi phu phụ Lục tướng quân đến cửa, Tuế Tuế vì nhắc đến giấc mộng kia khóc một trận, hốc mắt và chóp mũi đều đỏ bừng.
Vừa rồi đột nhiên lại chủ động ra ngoài gặp Lục phu nhân, lúc này Lục phu nhân chỉ sợ cho rằng trong lòng Tuế Tuế không cam lòng, đối với Lục Vân Tranh còn chưa hết hy vọng.
Thẩm Gia Tuế đem khăn từ trên mặt dời đi, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Đời trước, Lục phu nhân chính là trước mặt nàng, cae miệng kêu Cố Tích Chi "con dâu ngoan", mắng nàng ta chiếm vị trí trưởng tức của Lục phủ, cản trở lương duyên của Lục Vân Tranh và Cố Tích Chi.
Lần này, Thẩm Gia Tuế rất tò mò, Lục phu nhân sẽ gọi Cố Tích Chi là gì? Bà ta lại sẽ dùng biện pháp gì ép Lục Vân Tranh "hồi tâm chuyển ý"?
9
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
