0 chữ
Chương 30
Chương 30: Chẳng phải là Giang sư huynh của chúng ta đây sao?
Từ đầu đến cuối, hắn hầu như không nói lời nào. Dù có nói cũng chỉ là mệnh lệnh hoặc những câu đầy oán hận như thể mong nàng ta chết đi.
Yến Kiều thực sự cảm thấy trong đám đồ đệ của nguyên chủ, kẻ sau lại càng biếи ŧɦái hơn kẻ trước. Bảo sao lại là hang ổ phản diện mà chính đạo cũng không đánh nổi.
Đang trầm tư thì hệ thống thông báo đã truy vết thành công.
[Giang Dư An đã xuất hiện, đang ở Thập Nhất phong của Linh Trác Tông.]
"Thập Nhất phong?" Yến Kiều không nhịn được hỏi lại.
Trong ấn tượng của nàng, phần kịch của Giang Dư An không nhiều, nhưng lại luôn theo dõi nhất cử nhất động của nguyên chủ trong bóng tối.
Bởi vì Giang Dư An thường giành trước nhiệm vụ của người khác để hoàn thành rồi tìm nguyên chủ lĩnh công.
Thập Nhất phong ở rất xa, gần như là vùng rìa của Linh Trác Tông, mà thời gian này nguyên chủ cũng không phát nhiệm vụ gì.
Thời gian cấp bách, không kịp nghĩ sâu, Yến Kiều cần phải có thêm tu vi để bảo toàn tính mạng trước khi nhận nhiệm vụ.
Yến Kiều dùng năm điểm còn lại để kích hoạt tu vi. Ngự kiếm một quãng đường xa như vậy, linh lực như vậy cũng tạm đủ.
Lần này nàng đã rút kinh nghiệm, trước tiên hỏi hệ thống về độ hảo cảm của Giang Dư An.
Tuy rằng việc nguyên chủ "cứu vớt" Giang Dư An chẳng có ý tốt gì nhưng ít ra cũng cho hắn sống khá hơn, hơn nữa rất rõ ràng là Giang Dư An có ý muốn báo ân, không đến mức như Mạnh Thanh Từ.
[-100.]
Yến Kiều suýt nữa bị vấp bậc cửa ngã: "Ta bắt đầu nghi ngờ rồi, ngươi có bị lỗi hệ thống không đấy?"
Giang Dư An bế quan nhiều ngày, cuối cùng cũng đột phá được cảnh giới Kim Đan.
Hắn cảm nhận được linh lực vận hành hoàn toàn khác biệt trong cơ thể, cùng linh khí ấm áp tràn đầy nơi đan điền, liền thả lỏng chân mày.
Giang Dư An không giống Mạnh Thanh Từ thiên tư trác tuyệt, chỉ cần chút chỉ điểm là có thể lĩnh ngộ đột phá, cũng không bằng tiểu sư đệ vốn chẳng quan tâm tu vi.
Hắn chỉ là một tu sĩ hơi bình thường một chút, chẳng qua là nhờ bám được vào Yến Kiều mới được vào Linh Trác Tông mà thôi.
Vừa nghĩ đến vị sư tôn "đáng yêu" đó, ánh mắt Giang Dư An liền thay đổi, ẩn dưới vẻ trầm tĩnh là thù hận ngút trời.
“Ái chà.” Vài đệ tử nội môn cười cợt chuẩn bị ra ngoài, vừa gặp Giang Dư An thì đề tài lập tức chuyển hướng: “Chẳng phải là Giang sư huynh của chúng ta đây sao?”
Giọng điệu đầy mỉa mai, hoàn toàn không phải thật lòng chào hỏi.
Yến Kiều thực sự cảm thấy trong đám đồ đệ của nguyên chủ, kẻ sau lại càng biếи ŧɦái hơn kẻ trước. Bảo sao lại là hang ổ phản diện mà chính đạo cũng không đánh nổi.
Đang trầm tư thì hệ thống thông báo đã truy vết thành công.
[Giang Dư An đã xuất hiện, đang ở Thập Nhất phong của Linh Trác Tông.]
"Thập Nhất phong?" Yến Kiều không nhịn được hỏi lại.
Trong ấn tượng của nàng, phần kịch của Giang Dư An không nhiều, nhưng lại luôn theo dõi nhất cử nhất động của nguyên chủ trong bóng tối.
Bởi vì Giang Dư An thường giành trước nhiệm vụ của người khác để hoàn thành rồi tìm nguyên chủ lĩnh công.
Thập Nhất phong ở rất xa, gần như là vùng rìa của Linh Trác Tông, mà thời gian này nguyên chủ cũng không phát nhiệm vụ gì.
Yến Kiều dùng năm điểm còn lại để kích hoạt tu vi. Ngự kiếm một quãng đường xa như vậy, linh lực như vậy cũng tạm đủ.
Lần này nàng đã rút kinh nghiệm, trước tiên hỏi hệ thống về độ hảo cảm của Giang Dư An.
Tuy rằng việc nguyên chủ "cứu vớt" Giang Dư An chẳng có ý tốt gì nhưng ít ra cũng cho hắn sống khá hơn, hơn nữa rất rõ ràng là Giang Dư An có ý muốn báo ân, không đến mức như Mạnh Thanh Từ.
[-100.]
Yến Kiều suýt nữa bị vấp bậc cửa ngã: "Ta bắt đầu nghi ngờ rồi, ngươi có bị lỗi hệ thống không đấy?"
Giang Dư An bế quan nhiều ngày, cuối cùng cũng đột phá được cảnh giới Kim Đan.
Hắn cảm nhận được linh lực vận hành hoàn toàn khác biệt trong cơ thể, cùng linh khí ấm áp tràn đầy nơi đan điền, liền thả lỏng chân mày.
Hắn chỉ là một tu sĩ hơi bình thường một chút, chẳng qua là nhờ bám được vào Yến Kiều mới được vào Linh Trác Tông mà thôi.
Vừa nghĩ đến vị sư tôn "đáng yêu" đó, ánh mắt Giang Dư An liền thay đổi, ẩn dưới vẻ trầm tĩnh là thù hận ngút trời.
“Ái chà.” Vài đệ tử nội môn cười cợt chuẩn bị ra ngoài, vừa gặp Giang Dư An thì đề tài lập tức chuyển hướng: “Chẳng phải là Giang sư huynh của chúng ta đây sao?”
Giọng điệu đầy mỉa mai, hoàn toàn không phải thật lòng chào hỏi.
8
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
