0 chữ
Chương 29
Chương 29: Đây chính là đoạn ký ức Yến Kiều hiểu rõ nhất về Giang Dư An
Giang Dư An còn nhỏ, ngoài cha mình ra, hắn chưa từng cảm nhận được ấm áp như thế, nên hắn tin lời nguyên chủ nói là thật, rằng lần sau gặp chuyện tương tự thì có thể dùng thanh kiếm gỗ trong tay để phản kháng...
Nguyên chủ rời đi đã lâu vẫn chưa quay lại, nhưng Yến Kiều biết nàng ta vẫn luôn dùng kính quan sát để theo dõi.
Lũ trẻ con sau vài ngày yên ắng lại bắt đầu tiếp tục gây khó dễ cho Giang Dư An. Cho dù Giang Dư An cố ý nhẫn nhịn thì đổi lại cũng chỉ là những hành vi được đằng chân lân đằng đầu.
Nhẫn nhịn đến cuối cùng, Giang Dư An bùng nổ.
Hắn dùng một thanh mộc kiếm gϊếŧ người. Mộc kiếm thô sơ đâm xuống từng nhát từng nhát, toàn thân hắn vấy đầy máu.
Nơi này hắn không thể ở lại nữa. Giang Dư An cõng theo thanh mộc kiếm đó, đến tìm nguyên chủ nương tựa. Nguyên chủ mỉm cười, xoa má hắn dính đầy máu, nói hắn là một đứa trẻ ngoan.
Đây chính là đoạn ký ức Yến Kiều hiểu rõ nhất về Giang Dư An.
Giang Dư An vốn ít nói, hành tung thần bí, chỉ khi cần thiết mới xuất hiện trước mặt nguyên chủ, còn lại hầu như không thấy bóng dáng.
Nguyên chủ chưa từng hỏi đến. So với hai người còn lại, Giang Dư An là con chó nàng ta tỉ mỉ chọn lựa rồi từng bước dạy dỗ nên người.
Giang Dư An cũng không khiến nàng ta thất vọng. Các nhiệm vụ đều hoàn thành cực kỳ tốt, thậm chí còn có ý thức dùng phương pháp ấy để thu hút sự chú ý và phần thưởng từ nguyên chủ. Nhưng cũng vì nguyên chủ đối xử tốt với hai người kia nên vì lòng đố kỵ, hắn vẫn âm thầm chơi xấu họ.
Thế nhưng đến cuối cùng, việc nguyên chủ bị tống vào địa lao cũng có phần của hắn. Không còn lấy lòng nữa, chỉ còn lạnh lùng.
Tuy tu vi của Giang Dư An không quá nổi bật, nhưng dưới ảnh hưởng của nguyên chủ, hắn cũng học được cách nuôi cổ, điều này nguyên chủ cũng chỉ biết vào khoảnh khắc cuối cùng.
Hắn cưỡng ép nguyên chủ nuốt đủ loại cổ trùng, nhìn nàng ta đau đớn vì độc phát tác rồi lại chậm rãi đút giải dược.
Loại cổ nàng ta ăn nhiều nhất chính là tình cổ, hắn lặng lẽ nhìn nàng ta lộ ra vẻ xuân tình, đau đớn đến mức vùng vẫy trên xích sắt, bị cổ trùng khống chế mà bò đến dưới chân hắn. Lúc này Giang Dư An mới ban phát bằng cách dùng đầu ngón tay chơi đùa môi lưỡi nàng ta, nhìn đôi mắt tràn đầy oán độc kia ngập lệ, ngay cả nốt chu sa giữa mi tâm cũng đỏ rực hơn.
Nguyên chủ rời đi đã lâu vẫn chưa quay lại, nhưng Yến Kiều biết nàng ta vẫn luôn dùng kính quan sát để theo dõi.
Lũ trẻ con sau vài ngày yên ắng lại bắt đầu tiếp tục gây khó dễ cho Giang Dư An. Cho dù Giang Dư An cố ý nhẫn nhịn thì đổi lại cũng chỉ là những hành vi được đằng chân lân đằng đầu.
Nhẫn nhịn đến cuối cùng, Giang Dư An bùng nổ.
Hắn dùng một thanh mộc kiếm gϊếŧ người. Mộc kiếm thô sơ đâm xuống từng nhát từng nhát, toàn thân hắn vấy đầy máu.
Nơi này hắn không thể ở lại nữa. Giang Dư An cõng theo thanh mộc kiếm đó, đến tìm nguyên chủ nương tựa. Nguyên chủ mỉm cười, xoa má hắn dính đầy máu, nói hắn là một đứa trẻ ngoan.
Giang Dư An vốn ít nói, hành tung thần bí, chỉ khi cần thiết mới xuất hiện trước mặt nguyên chủ, còn lại hầu như không thấy bóng dáng.
Nguyên chủ chưa từng hỏi đến. So với hai người còn lại, Giang Dư An là con chó nàng ta tỉ mỉ chọn lựa rồi từng bước dạy dỗ nên người.
Giang Dư An cũng không khiến nàng ta thất vọng. Các nhiệm vụ đều hoàn thành cực kỳ tốt, thậm chí còn có ý thức dùng phương pháp ấy để thu hút sự chú ý và phần thưởng từ nguyên chủ. Nhưng cũng vì nguyên chủ đối xử tốt với hai người kia nên vì lòng đố kỵ, hắn vẫn âm thầm chơi xấu họ.
Thế nhưng đến cuối cùng, việc nguyên chủ bị tống vào địa lao cũng có phần của hắn. Không còn lấy lòng nữa, chỉ còn lạnh lùng.
Tuy tu vi của Giang Dư An không quá nổi bật, nhưng dưới ảnh hưởng của nguyên chủ, hắn cũng học được cách nuôi cổ, điều này nguyên chủ cũng chỉ biết vào khoảnh khắc cuối cùng.
Loại cổ nàng ta ăn nhiều nhất chính là tình cổ, hắn lặng lẽ nhìn nàng ta lộ ra vẻ xuân tình, đau đớn đến mức vùng vẫy trên xích sắt, bị cổ trùng khống chế mà bò đến dưới chân hắn. Lúc này Giang Dư An mới ban phát bằng cách dùng đầu ngón tay chơi đùa môi lưỡi nàng ta, nhìn đôi mắt tràn đầy oán độc kia ngập lệ, ngay cả nốt chu sa giữa mi tâm cũng đỏ rực hơn.
10
0
1 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
