0 chữ
Chương 27
Chương 27: Sao lại khóc rồi?
Trước khi bị bệnh, Yến Kiều rất thích học đủ thứ linh tinh.
Nàng từng tham gia lớp học cộng đồng về cách sơ cứu cơ bản, cũng thường xuyên giúp đỡ phòng khám nhỏ gần nhà, các ông bà ở đó đều khen nàng ngoan ngoãn và có tay nghề tốt.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng được người khác nhờ trực tiếp băng bó cho mình.
Vì điểm hảo cảm, Yến Kiều tất nhiên sẵn lòng đáp ứng yêu cầu của Mạnh Thanh Từ.
Mạnh Thanh Từ ngày ngày luyện kiếm, giữ vóc dáng rất tốt, vai rộng eo hẹp, dù đang thả lỏng vẫn có thể thấy cơ bắp ở cánh tay hắn, tiếc là trên người có không ít vết sẹo.
Băng gạc quấn quanh ngực, trên lớp băng trắng nõn vẫn thấm ra vệt máu đỏ tươi.
Đợi nàng tháo lớp băng ra, dù đã có chuẩn bị trước nhưng Yến Kiều vẫn không kìm được mà hít mạnh một hơi lạnh.
Vết thương trên lưng dài và sâu, giống như dấu vết do móng vuốt của một con quái vật lớn để lại, hiện giờ đã đóng vảy.
Yến Kiều cứ như gặp ảo giác rằng vết thương đó là trên người mình, máu me đầm đìa, đau đớn tột cùng: “Con đã dùng thuốc ta cho chưa?”
Nàng nhớ mình đã đặc biệt tìm thuốc trong Tàng Bảo Các, hệ thống cũng từng nói những loại thuốc đó có tác dụng chữa lành rất nhanh.
Đã mấy ngày trôi qua, không lý nào mà vết thương vẫn còn như thế này.
“Thuốc sư tôn cho quá quý giá, ta không dùng.” Mạnh Thanh Từ nhẹ nhàng đáp lời.
Nghe hắn nói, trong lòng Yến Kiều phẫn nộ, lập tức vào nhà lấy ra đống thuốc quý linh tinh mà nguyên chủ để lại: “Có thuốc mà không dùng thì đúng là ngốc.”
“Đến khi không loại thuốc nào còn cứu nổi con nữa thì tự mà trốn đi khóc.”
Nhà nàng trước đây vốn là gia đình khá giả.
Nhưng ung thư dạ dày di căn quá nhanh, thuốc men đã không còn tác dụng gì, lúc đó dù ba mẹ nàng có cố cứu vãn bao nhiêu lần cũng không ích gì.
Nhớ lại chuyện cũ, sống mũi Yến Kiều cay xè, nước mắt mờ đi cả vết thương trước mắt.
“Tách.”
Một giọt nước mắt rơi xuống lưng Mạnh Thanh Từ.
Lạnh buốt, như chính đầu ngón tay nàng, khiến Mạnh Thanh Từ vốn dửng dưng hiếm khi sững người.
Vậy là... nàng đang quan tâm đến hắn sao?
Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt Mạnh Thanh Từ lại trở nên lạnh lẽo như thường.
Sau khi Mạnh Thanh Từ rời đi, Yến Kiều vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, đôi mắt đào hoa ửng đỏ, gối đầu lên cánh tay, trông vô cùng ủ rũ.
[Sao lại khóc rồi?] Hệ thống có chút luống cuống, dường như nó chưa từng thấy một cô gái nào khóc, càng không biết nên an ủi thế nào: [Nhiệm vụ khó quá à?]
Nàng từng tham gia lớp học cộng đồng về cách sơ cứu cơ bản, cũng thường xuyên giúp đỡ phòng khám nhỏ gần nhà, các ông bà ở đó đều khen nàng ngoan ngoãn và có tay nghề tốt.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng được người khác nhờ trực tiếp băng bó cho mình.
Vì điểm hảo cảm, Yến Kiều tất nhiên sẵn lòng đáp ứng yêu cầu của Mạnh Thanh Từ.
Mạnh Thanh Từ ngày ngày luyện kiếm, giữ vóc dáng rất tốt, vai rộng eo hẹp, dù đang thả lỏng vẫn có thể thấy cơ bắp ở cánh tay hắn, tiếc là trên người có không ít vết sẹo.
Băng gạc quấn quanh ngực, trên lớp băng trắng nõn vẫn thấm ra vệt máu đỏ tươi.
Đợi nàng tháo lớp băng ra, dù đã có chuẩn bị trước nhưng Yến Kiều vẫn không kìm được mà hít mạnh một hơi lạnh.
Yến Kiều cứ như gặp ảo giác rằng vết thương đó là trên người mình, máu me đầm đìa, đau đớn tột cùng: “Con đã dùng thuốc ta cho chưa?”
Nàng nhớ mình đã đặc biệt tìm thuốc trong Tàng Bảo Các, hệ thống cũng từng nói những loại thuốc đó có tác dụng chữa lành rất nhanh.
Đã mấy ngày trôi qua, không lý nào mà vết thương vẫn còn như thế này.
“Thuốc sư tôn cho quá quý giá, ta không dùng.” Mạnh Thanh Từ nhẹ nhàng đáp lời.
Nghe hắn nói, trong lòng Yến Kiều phẫn nộ, lập tức vào nhà lấy ra đống thuốc quý linh tinh mà nguyên chủ để lại: “Có thuốc mà không dùng thì đúng là ngốc.”
“Đến khi không loại thuốc nào còn cứu nổi con nữa thì tự mà trốn đi khóc.”
Nhưng ung thư dạ dày di căn quá nhanh, thuốc men đã không còn tác dụng gì, lúc đó dù ba mẹ nàng có cố cứu vãn bao nhiêu lần cũng không ích gì.
Nhớ lại chuyện cũ, sống mũi Yến Kiều cay xè, nước mắt mờ đi cả vết thương trước mắt.
“Tách.”
Một giọt nước mắt rơi xuống lưng Mạnh Thanh Từ.
Lạnh buốt, như chính đầu ngón tay nàng, khiến Mạnh Thanh Từ vốn dửng dưng hiếm khi sững người.
Vậy là... nàng đang quan tâm đến hắn sao?
Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt Mạnh Thanh Từ lại trở nên lạnh lẽo như thường.
Sau khi Mạnh Thanh Từ rời đi, Yến Kiều vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, đôi mắt đào hoa ửng đỏ, gối đầu lên cánh tay, trông vô cùng ủ rũ.
[Sao lại khóc rồi?] Hệ thống có chút luống cuống, dường như nó chưa từng thấy một cô gái nào khóc, càng không biết nên an ủi thế nào: [Nhiệm vụ khó quá à?]
12
0
1 tháng trước
57 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
