0 chữ
Chương 26
Chương 26: Sư tôn có thể giúp ta thay thuốc không?
Điều Yến Kiều để tâm không phải chuyện đó, mà là sự khác thường của Mạnh Thanh Từ.
Nàng nhớ trong cốt truyện, Mạnh Thanh Từ chưa từng ra ngoài thường xuyên như vậy, việc quấy nhiễu Càn Đan Tông trong truyện cũng là do nguyên chủ sai khiến, hắn không chủ động đi.
Mạnh Thanh Từ đang giấu nàng chuyện gì đó.
Mà việc này, dù có liên quan đến nàng hay không thì cũng đều sẽ ảnh hưởng đến nàng.
Yến Kiều lập tức hiểu ý nhắc nhở của hệ thống về đồ đệ.
Cho dù bản thân nàng không muốn tham gia vào ván cờ, không đi theo cốt truyện gốc thì cũng không có nghĩa là các đồ đệ dưới tay nàng sẽ an phận.
Với tính cách hiện tại của Mạnh Thanh Từ, nếu để hắn phát hiện ra mục đích của nàng, chắc chắn hắn sẽ không để nàng toại nguyện.
Giống như bây giờ, Mạnh Thanh Từ đang âm thầm buộc nàng phải đưa ra lựa chọn.
"Để sau hẵng nói." Yến Kiều xoay chuyển suy nghĩ rất nhanh, chống cằm nhăn mày ra vẻ phiền não: “Thật sự quá nhàm chán, nói không chừng vài hôm nữa ta lại muốn đi thì sao?"
"Vả lại, không phải con bị thương sao?" Yến Kiều cong môi cười với hắn: “Nên nghỉ ngơi cho tốt mới đúng."
Sao Yến Kiều có thể đồng ý để Mạnh Thanh Từ hành động một mình. Chuyện của Tần An và Lý trưởng lão trước đó đã khiến nàng cảnh giác.
Mạnh Thanh Từ bị Yến Kiều từ chối nhưng biểu cảm không thay đổi, vẫn rất hòa nhã đáp lời.
Nhắc đến vết thương của Mạnh Thanh Từ, trong lòng Yến Kiều cảm thấy kỳ lạ. Với thực lực của đám người Càn Đan Tông mà có thể khiến Mạnh Thanh Từ bị thương sao?
Nếu là vết thương nhỏ thì không nói, nhưng có thể khiến hắn hành động bất tiện thì đã ở mức độ khác rồi.
"Con bị thương thế nào?" Yến Kiều hỏi hắn.
Nhắc đến chuyện này, lông mày của Mạnh Thanh Từ lập tức nhíu lại, môi mím chặt một lát rồi vẫn mở miệng nói: "Là ma khí."
"Ma khí?"
Mạnh Thanh Từ im lặng, vẻ mặt nặng nề: "Lúc ta không kịp phòng bị, không biết từ đâu xộc ra một luồng ma khí, chính khi đó ta đã bị thương nhẹ."
Yến Kiều trầm tư.
Nàng nhớ rõ đúng là có tồn tại ma khí, nhất là về sau trong cốt truyện, linh khí cạn kiệt khiến ma khí không thể bị ngăn chặn, ma tu cũng nhân cơ hội phá vỡ phong ấn.
Nhưng Yến Kiều nhớ rõ lẽ ra bây giờ chưa đến lúc ma khí xuất hiện.
Thấy Yến Kiều không nói gì, Mạnh Thanh Từ nhẹ giọng hơn một chút: “Sư tôn.”
Yến Kiều quay đầu nhìn sang.
“Vết thương ở sau lưng.” Mạnh Thanh Từ khẽ chớp mi, vẻ mặt vô cùng vô hại: “Sư tôn có thể giúp ta thay thuốc không?”
Nàng nhớ trong cốt truyện, Mạnh Thanh Từ chưa từng ra ngoài thường xuyên như vậy, việc quấy nhiễu Càn Đan Tông trong truyện cũng là do nguyên chủ sai khiến, hắn không chủ động đi.
Mạnh Thanh Từ đang giấu nàng chuyện gì đó.
Mà việc này, dù có liên quan đến nàng hay không thì cũng đều sẽ ảnh hưởng đến nàng.
Yến Kiều lập tức hiểu ý nhắc nhở của hệ thống về đồ đệ.
Cho dù bản thân nàng không muốn tham gia vào ván cờ, không đi theo cốt truyện gốc thì cũng không có nghĩa là các đồ đệ dưới tay nàng sẽ an phận.
Với tính cách hiện tại của Mạnh Thanh Từ, nếu để hắn phát hiện ra mục đích của nàng, chắc chắn hắn sẽ không để nàng toại nguyện.
Giống như bây giờ, Mạnh Thanh Từ đang âm thầm buộc nàng phải đưa ra lựa chọn.
"Vả lại, không phải con bị thương sao?" Yến Kiều cong môi cười với hắn: “Nên nghỉ ngơi cho tốt mới đúng."
Sao Yến Kiều có thể đồng ý để Mạnh Thanh Từ hành động một mình. Chuyện của Tần An và Lý trưởng lão trước đó đã khiến nàng cảnh giác.
Mạnh Thanh Từ bị Yến Kiều từ chối nhưng biểu cảm không thay đổi, vẫn rất hòa nhã đáp lời.
Nhắc đến vết thương của Mạnh Thanh Từ, trong lòng Yến Kiều cảm thấy kỳ lạ. Với thực lực của đám người Càn Đan Tông mà có thể khiến Mạnh Thanh Từ bị thương sao?
Nếu là vết thương nhỏ thì không nói, nhưng có thể khiến hắn hành động bất tiện thì đã ở mức độ khác rồi.
Nhắc đến chuyện này, lông mày của Mạnh Thanh Từ lập tức nhíu lại, môi mím chặt một lát rồi vẫn mở miệng nói: "Là ma khí."
"Ma khí?"
Mạnh Thanh Từ im lặng, vẻ mặt nặng nề: "Lúc ta không kịp phòng bị, không biết từ đâu xộc ra một luồng ma khí, chính khi đó ta đã bị thương nhẹ."
Yến Kiều trầm tư.
Nàng nhớ rõ đúng là có tồn tại ma khí, nhất là về sau trong cốt truyện, linh khí cạn kiệt khiến ma khí không thể bị ngăn chặn, ma tu cũng nhân cơ hội phá vỡ phong ấn.
Nhưng Yến Kiều nhớ rõ lẽ ra bây giờ chưa đến lúc ma khí xuất hiện.
Thấy Yến Kiều không nói gì, Mạnh Thanh Từ nhẹ giọng hơn một chút: “Sư tôn.”
Yến Kiều quay đầu nhìn sang.
“Vết thương ở sau lưng.” Mạnh Thanh Từ khẽ chớp mi, vẻ mặt vô cùng vô hại: “Sư tôn có thể giúp ta thay thuốc không?”
13
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
