TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Thật đáng tiếc

Khiến người ta lạnh sống lưng.

Mạnh Thanh Từ rất hài lòng với phản ứng của vị trưởng lão kia, nhưng khi mở miệng lại giấu kỹ cảm xúc, an ủi một cách vừa đủ.

“Thật đáng tiếc, mong trưởng lão nén bi thương.”

Dù Càn Đan Tông có hoài nghi là do Mạnh Thanh Từ ra tay đến đâu thì cũng không có chứng cứ, lại càng không dám vì hai người mà đắc tội với Linh Trác Tông, đành giận dữ rời đi.

Yến Kiều càng lúc càng nhận ra sự nguy hiểm của Mạnh Thanh Từ, cả người khẽ run lên.

Cảnh tượng thảm khốc của Tần An và Lý trưởng lão cũng chính là hậu quả khi nàng bị Mạnh Thanh Từ phát hiện thân phận.

Mà nàng lại có tới ba người nguy hiểm như vậy.

Yến Kiều tuyệt vọng nằm gục lên bàn, nghỉ ngơi chốc lát rồi gắng gượng tinh thần suy nghĩ đối sách tiếp theo.

Tuy nàng không dám chắc ba vị đồ đệ có động lòng hay không, nhưng nàng không phải người tiêu cực, sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm phương pháp.

Nàng kiểm tra lại điểm hảo cảm, sau khi trở về vào tối qua, hệ thống nói chỉ số hảo cảm của Mạnh Thanh Từ lại tăng, hiện đang là -60, điểm số có thể sử dụng là hai điểm, theo tốc độ hiện tại thì Yến Kiều cảm thấy Mạnh Thanh Từ vẫn còn chút hy vọng.

Ít nhất là khi hắn chưa ghét nàng, Yến Kiều cho rằng vẫn còn khả năng.

Sau khi suy nghĩ kỹ trong đầu, Yến Kiều chợt nhớ ra một chuyện.

Sao bánh ngọt của nàng còn chưa được mang tới?

Ý nghĩ vừa dứt thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Yến Kiều vui mừng cho người vào.

Nhưng khi thấy rõ người đến, nụ cười trên mặt nàng lập tức cứng lại.

Ánh mắt Mạnh Thanh Từ ôn hòa, mang theo nụ cười nhè nhẹ, tay đang cầm khay bánh đậu xanh mà nàng đã sai người mang đến.

Hắn như thể không nhìn thấy vẻ thất thố của Yến Kiều, ung dung ngồi xuống một chỗ khác quanh bàn tròn.

Khay bánh đậu xanh được nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, phát ra tiếng “cạch” trong trẻo.

Ngón tay của Mạnh Thanh Từ rất đẹp, thon dài như trúc, các đốt rõ ràng, khi gõ nhẹ lên mặt bàn, khớp xương nổi bật giống như dãy núi gồ ghề.

“Ta vừa tình cờ gặp một đệ tử tạp vụ, hắn nói đây là điểm tâm của sư tôn, ta nghĩ tiện đường nên mang đến giúp hắn.” Mạnh Thanh Từ nhìn Yến Kiều, quan sát phản ứng của nàng, trong lòng thỏa mãn với trò đùa tàn nhẫn: “Sư tôn đây là không hoan nghênh Thanh Từ sao?”

“Không có.” Yến Kiều đối phó qua loa, cố ý phớt lờ khay bánh đậu xanh trên bàn, chủ động chuyển đề tài: “Thanh Từ đến tìm ta có việc gì sao?”

12

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.