0 chữ
Chương 18
Chương 18: Dùng được là được rồi
Yến Kiều vùi đầu vào chiếc gối êm ái, cố gắng phản đối: “Ta từ âm hơn một trăm lên tới âm tám mươi mấy, chẳng phải phải được hơn 20 điểm sao?”
Nàng bĩu môi: “Hai điểm này có thể làm được gì chứ?”
Yến Kiều tự trấn an một lúc, cảm thấy có còn hơn không. Hiện tại nàng không có tu vi, chẳng khác nào một đứa bé sơ sinh trước mặt Mạnh Thanh Từ muốn gϊếŧ nàng.
“Nếu ta dùng ngay bây giờ thì có thể có bao nhiêu linh lực?”
[Khoảng bằng trình độ Luyện Khí sơ kỳ, chỉ có thể kích hoạt phù chú và một số pháp bảo mà thôi.] Hệ thống thành thật trả lời nàng.
Yến Kiều im lặng một hồi, đành thỏa hiệp: “Dùng được là được rồi.”
“Ta đổi.”
[Được.] Hệ thống tiếp lời: [Hôm nay là thời gian thích ứng của ký chủ, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ không chủ động xuất hiện nữa. Nếu cô cần thì gọi ta là được.]
Yến Kiều cảm thấy hệ thống lải nhải bên tai cũng tốt, ít nhất khiến nàng không cảm thấy đơn độc. Nghe xong mấy lời đó, nàng miễn cưỡng đáp lại một tiếng.
Hệ thống biến mất, Yến Kiều lập tức cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể. Một luồng khí ấm áp từ đan điền lan tỏa khắp toàn thân, đêm xuân có hơi lạnh cũng không còn ảnh hưởng gì đến nàng nữa.
Cảm giác với thế giới bên ngoài trở nên nhạy bén hơn, nàng nghe được cả tiếng lửa nến nhẹ nhàng cháy và tiếng lá cây ngoài cửa sổ bị gió thổi xào xạc lay động.
Nàng thử vận chuyển linh lực theo trí nhớ của nguyên chủ, ngồi xếp bằng trên giường, tập trung tinh thần, hai tay tụ khí thành một luồng nhỏ.
Yến Kiều mở mắt, đưa tay đẩy nhẹ luồng khí về phía ngọn nến trên bàn gỗ không xa.
Tuy nhiên...
Ngọn lửa chỉ lay động vài cái rồi lại ổn định như cũ.
Yến Kiều nhìn chằm chằm vào ngọn nến.
Được rồi, ít nhất là có chút tác dụng còn hơn không.
Có lẽ do lần đầu tiên cảm nhận được linh lực nên nàng thấy rất mới lạ, chẳng buồn ngủ gì cả.
Yến Kiều nhớ nguyên chủ có một Tàng Bảo Các, bên trong có đầy đủ pháp bảo và phù chú. Bây giờ là nửa đêm, đi đến đó sẽ không ai phát hiện.
Dù sao nguyên chủ cũng chưa từng dùng tới bảo vật và phù chú, nàng ta toàn dựa vào linh lực cường đại để chiến đấu. Yến Kiều thì không có thực lực đó nên phải cẩn thận một chút, chuẩn bị vài thứ bảo mệnh trước đã.
Ban ngày đi có thể gặp người khác, Yến Kiều sợ bị nghi ngờ.
Nghĩ là làm, Yến Kiều men theo trí nhớ tìm đến Tàng Bảo Các.
Nàng bĩu môi: “Hai điểm này có thể làm được gì chứ?”
Yến Kiều tự trấn an một lúc, cảm thấy có còn hơn không. Hiện tại nàng không có tu vi, chẳng khác nào một đứa bé sơ sinh trước mặt Mạnh Thanh Từ muốn gϊếŧ nàng.
“Nếu ta dùng ngay bây giờ thì có thể có bao nhiêu linh lực?”
[Khoảng bằng trình độ Luyện Khí sơ kỳ, chỉ có thể kích hoạt phù chú và một số pháp bảo mà thôi.] Hệ thống thành thật trả lời nàng.
Yến Kiều im lặng một hồi, đành thỏa hiệp: “Dùng được là được rồi.”
“Ta đổi.”
[Được.] Hệ thống tiếp lời: [Hôm nay là thời gian thích ứng của ký chủ, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ không chủ động xuất hiện nữa. Nếu cô cần thì gọi ta là được.]
Hệ thống biến mất, Yến Kiều lập tức cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể. Một luồng khí ấm áp từ đan điền lan tỏa khắp toàn thân, đêm xuân có hơi lạnh cũng không còn ảnh hưởng gì đến nàng nữa.
Cảm giác với thế giới bên ngoài trở nên nhạy bén hơn, nàng nghe được cả tiếng lửa nến nhẹ nhàng cháy và tiếng lá cây ngoài cửa sổ bị gió thổi xào xạc lay động.
Nàng thử vận chuyển linh lực theo trí nhớ của nguyên chủ, ngồi xếp bằng trên giường, tập trung tinh thần, hai tay tụ khí thành một luồng nhỏ.
Yến Kiều mở mắt, đưa tay đẩy nhẹ luồng khí về phía ngọn nến trên bàn gỗ không xa.
Tuy nhiên...
Ngọn lửa chỉ lay động vài cái rồi lại ổn định như cũ.
Được rồi, ít nhất là có chút tác dụng còn hơn không.
Có lẽ do lần đầu tiên cảm nhận được linh lực nên nàng thấy rất mới lạ, chẳng buồn ngủ gì cả.
Yến Kiều nhớ nguyên chủ có một Tàng Bảo Các, bên trong có đầy đủ pháp bảo và phù chú. Bây giờ là nửa đêm, đi đến đó sẽ không ai phát hiện.
Dù sao nguyên chủ cũng chưa từng dùng tới bảo vật và phù chú, nàng ta toàn dựa vào linh lực cường đại để chiến đấu. Yến Kiều thì không có thực lực đó nên phải cẩn thận một chút, chuẩn bị vài thứ bảo mệnh trước đã.
Ban ngày đi có thể gặp người khác, Yến Kiều sợ bị nghi ngờ.
Nghĩ là làm, Yến Kiều men theo trí nhớ tìm đến Tàng Bảo Các.
10
0
1 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
