0 chữ
Chương 12
Chương 12: Mạnh Đại sư huynh có lỗi gì chứ?
Phía sau vẻ ngoài ôn hòa kia là thái độ lãnh đạm không chút cảm xúc, như thể con mồi bị mãnh hổ rình rập, khoảng cách tu vi chênh lệch khiến khí thế cũng đè ép đến nỗi ông ta không thể động đậy.
Một lão nhân tu hành trăm năm lại bị một thanh niên dọa đến chân mềm nhũn, nói ra e là sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
“Mạnh Đại sư huynh chắc chưa hay biết, bọn họ vu khống huynh đoạt mất Tuyền Cơ thảo đấy.” Một đệ tử đứng ra giải thích.
“Nếu không phải là Mạnh Đại sư huynh tốt tính, đổi lại là sư huynh khác thì bọn họ nào dám kiêu ngạo như thế.”
“Đúng đó, đúng đó.”
Các đệ tử xung quanh lại bất mãn lên tiếng mấy câu.
Mạnh Thanh Từ giơ tay ra hiệu, ngăn tiếng bàn luận lại.
“Tuyền Cơ thảo?” Mạnh Thanh Từ nghi hoặc hỏi: “Dám hỏi trưởng lão, đó là chuyện khi nào?”
Lý trưởng lão lấy lại tinh thần, ông ta biết nếu để Mạnh Thanh Từ nắm quyền chủ động thì chắc chắn sẽ không có lợi: “Dĩ nhiên là chuyện hôm nay, Mạnh tiểu bối không định giấu diếm chứ? Cả nhóm chúng ta đều thấy rõ ràng.”
Thiếu niên gật đầu.
Mạnh Thanh Từ như thể nhớ lại, ánh mắt hắn dừng lại trên người thiếu niên, nét mặt trở nên khó lường.
“Mạnh Đại sư huynh, họ nói huynh còn ra tay đánh người chỉ vì một cây Tuyền Cơ thảo.”
“Hôm nay Thanh Từ chỉ tình cờ đi ngang qua, nếu Lý trưởng lão để mất đồ thì cũng không cần đổ oan lên đầu ta.”
Mạnh Thanh Từ lúc này cũng không dùng đến lời lẽ kính trọng nữa, giọng điệu lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, khóe môi khẽ trễ xuống, lạnh nhạt đáp lại: “Đã nói ta ra tay, vậy phiền hãy chỉ ra vết thương. Có phải ta ra tay hay không thì nhìn một cái là biết.”
Kiếm pháp của Mạnh Thanh Từ rất đặc biệt, vết thương do hắn gây ra cũng dễ dàng nhận biết.
Bị vạch trần, Lý trưởng lão cũng không giả bộ nữa: “Tuyền Cơ thảo đã mất, Mạnh tiểu bối chẳng lẽ không có lỗi gì ư?”
“Mạnh Đại sư huynh có lỗi gì chứ?” Đệ tử nội môn nghiến răng tức tối, hận không thể phanh thây hai người kia.
“Nếu không phải Mạnh Đại sư huynh đi ngang qua đó thì làm sao chúng ta lại phải căng thẳng cả đường, dù không ra tay cũng là đang gây cản trở rồi!” Thiếu niên kia cũng không chịu yếu thế, tiếp tục ngụy biện đầy lý lẽ.
Một vài đệ tử tính khí thẳng thắn không nhịn được nữa, định rút kiếm xông lên nhưng lại bị những người còn giữ lý trí kéo lại, khẽ lắc đầu ngăn cản.
Mạnh Thanh Từ còn nhịn được, nhưng Yến Kiều thì không thể.
Một lão nhân tu hành trăm năm lại bị một thanh niên dọa đến chân mềm nhũn, nói ra e là sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
“Mạnh Đại sư huynh chắc chưa hay biết, bọn họ vu khống huynh đoạt mất Tuyền Cơ thảo đấy.” Một đệ tử đứng ra giải thích.
“Nếu không phải là Mạnh Đại sư huynh tốt tính, đổi lại là sư huynh khác thì bọn họ nào dám kiêu ngạo như thế.”
“Đúng đó, đúng đó.”
Các đệ tử xung quanh lại bất mãn lên tiếng mấy câu.
Mạnh Thanh Từ giơ tay ra hiệu, ngăn tiếng bàn luận lại.
“Tuyền Cơ thảo?” Mạnh Thanh Từ nghi hoặc hỏi: “Dám hỏi trưởng lão, đó là chuyện khi nào?”
Thiếu niên gật đầu.
Mạnh Thanh Từ như thể nhớ lại, ánh mắt hắn dừng lại trên người thiếu niên, nét mặt trở nên khó lường.
“Mạnh Đại sư huynh, họ nói huynh còn ra tay đánh người chỉ vì một cây Tuyền Cơ thảo.”
“Hôm nay Thanh Từ chỉ tình cờ đi ngang qua, nếu Lý trưởng lão để mất đồ thì cũng không cần đổ oan lên đầu ta.”
Mạnh Thanh Từ lúc này cũng không dùng đến lời lẽ kính trọng nữa, giọng điệu lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, khóe môi khẽ trễ xuống, lạnh nhạt đáp lại: “Đã nói ta ra tay, vậy phiền hãy chỉ ra vết thương. Có phải ta ra tay hay không thì nhìn một cái là biết.”
Bị vạch trần, Lý trưởng lão cũng không giả bộ nữa: “Tuyền Cơ thảo đã mất, Mạnh tiểu bối chẳng lẽ không có lỗi gì ư?”
“Mạnh Đại sư huynh có lỗi gì chứ?” Đệ tử nội môn nghiến răng tức tối, hận không thể phanh thây hai người kia.
“Nếu không phải Mạnh Đại sư huynh đi ngang qua đó thì làm sao chúng ta lại phải căng thẳng cả đường, dù không ra tay cũng là đang gây cản trở rồi!” Thiếu niên kia cũng không chịu yếu thế, tiếp tục ngụy biện đầy lý lẽ.
Một vài đệ tử tính khí thẳng thắn không nhịn được nữa, định rút kiếm xông lên nhưng lại bị những người còn giữ lý trí kéo lại, khẽ lắc đầu ngăn cản.
Mạnh Thanh Từ còn nhịn được, nhưng Yến Kiều thì không thể.
11
0
1 tháng trước
55 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
