0 chữ
Chương 8
Chương 3.2
Chắc cho rằng cô là kẻ xấu đến cướp đồ ăn.
Nên mới kích động như vậy, tức giận đến mức quên cả sợ hãi, chạy đến đánh cô.
Đợi hai mẹ con nói chuyện xong quay lại, Đường Vân Noãn làm ra vẻ nghiêm túc, hỏi rất trịnh trọng: “Tôi cần báo cáo tình hình của hai người cho nơi trú ẩn, phiền cô tóm tắt lại những việc đã xảy ra từ khi tận thế bắt đầu đến nay, từng ngày một.”
Liễu Tri Tương có chút nghi ngờ: “...Mỗi ngày sao?”
Có phải hơi chi tiết quá không.
Đường Vân Noãn gật đầu, vô cùng chắc chắn: “Phải.”
Liễu Tri Tương suy nghĩ một chút, bắt đầu kể: “Ngày dịch xác sống bùng phát, em không có ra ngoài. Em nhìn thấy sự biến đổi từ camera giám sát lắp đặt ở cửa, khóa cửa sổ cẩn thận, rồi đưa Nữu Nữu vào phòng sách, phòng sách được cách âm, những tiếng động không quá lớn sẽ không thu hút sự chú ý của xác sống.
Đồ trong kho em mới bổ sung trước đó không lâu, nên không thiếu lương thực và nước uống, cứ như vậy ở lì trong nhà.
...”
Tránh tiếp xúc với xác sống, dựa vào thói quen tích trữ lương thực, lặng lẽ sống sót trong ngày tận thế.
Điều này cũng gần giống với những gì Đường Vân Noãn phỏng đoán.
Nhưng cô không ngờ rằng, Liễu Tri Tương còn có một đứa con.
Từ đây đến nơi trú ẩn, mất khoảng ba tiếng rưỡi, không phải là quá xa.
“Dọn dẹp đồ đạc một chút, ngày mai tôi sẽ đưa hai người đến nơi trú ẩn.” Đường Vân Noãn quyết định.
Khác với dự đoán của cô, Liễu Tri Tương không hề vui mừng, ngược lại có vẻ hơi kháng cự với việc đến nơi trú ẩn.
Đường Vân Noãn rất khó hiểu.
Cô biết Liễu Tri Tương rất ghét tiếp xúc với người lạ, nhưng trong hoàn cảnh sinh tồn hiện tại, lại còn mang theo một đứa trẻ, dù nghĩ thế nào thì đến nơi trú ẩn vẫn là cách an toàn nhất, Liễu Tri Tương nên biết phân biệt nặng nhẹ chứ.
Hay là lo lắng đến nơi đông người ở bên kia, sẽ có nhiều chuyện rắc rối hơn?
“Cô yên tâm, ở đó có học trò của ba tôi, cô ấy có tiếng nói ở nơi trú ẩn, có thể sắp xếp ổn thỏa cho hai người.” Đường Vân Noãn bổ sung thêm.
Liễu Tri Tương chỉ lắc đầu, nắm chặt tay con gái, im lặng không nói.
Lại như vậy nữa.
Không nói gì cả, giữ kín mọi suy nghĩ trong lòng.
Cảnh tượng quen thuộc khiến Đường Vân Noãn cảm thấy mệt mỏi, không muốn ở lại thêm nữa, cầm lại ba lô và vũ khí đặt sang một bên, vừa kiểm tra, vừa nói với Liễu Tri Tương mà không ngẩng đầu lên: “Tôi ở trong xe dưới lầu, có việc gì thì dùng đèn pin chiếu xuống dưới, đừng chạy lung tung. Sáng mai sẽ khởi hành, không cần kéo dài thêm thời gian.”
Liễu Tri Tương hoảng hốt, ba bước làm hai bước chạy đến ngăn cản: “Bên ngoài nguy hiểm, chị...”
Đường Vân Noãn hất tay Liễu Tri Tương đang nắm cổ tay cô ra, lùi lại hai bước, nhíu mày, bất mãn nói: “Ai cho cô chạm vào tôi?”
Liễu Tri Tương bối rối, tay lơ lửng giữa không trung, miệng mấp máy hồi lâu, không thốt ra được lời nào.
Đường Vân Noãn không có kiên nhẫn chờ cô nói, cảnh cáo hai người ở yên trong nhà đừng chạy lung tung, rồi nhanh chóng rời đi, bước chân không hề do dự.
Đến khi vào trong xe, Đường Vân Noãn xắn tay áo lên, nhìn miếng băng gạc trên cổ tay bị lệch, suýt chút nữa đã lộ ra ngoài, thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà cô rút lui nhanh, nếu không với tính cách nhạy cảm của Liễu Tri Tương, chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Vẫn còn nhiều năng lượng, Đường Vân Noãn quyết định dọn dẹp lại chiếc xe.
Chiếc xe này là do đội tìm kiếm vật tư của nơi trú ẩn loại bỏ không dùng nữa, Phương Như Tây đã cố gắng xin cho cô, mặc dù bên ngoài nhìn khá sạch sẽ gọn gàng, nhưng bên trong chỉ được dọn dẹp qua loa, các ngóc ngách vẫn còn rác và bụi bẩn.
Sau khi ra ngoài, cô vội vàng đến đây, cũng chẳng quan tâm đến việc bẩn thỉu gì cả.
Bây giờ mọi việc coi như tạm ổn, cô cũng có tâm trạng dọn dẹp.
Làm vậy là để bản thân nhìn cho thoải mái, chứ tuyệt đối không phải là nghĩ đến việc để Liễu Tri Tương và đứa nhỏ kia ở cho thoải mái đâu.
Cô thầm nhấn mạnh trong lòng.
‘Cốc cốc...’
Hai tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Đường Vân Noãn lập tức cảnh giác.
Đặt tấm ga trải giường đang bọc dở xuống, sờ đến vũ khí giắt bên hông, đi ra xem xét tình hình.
Là Liễu Tri Tương.
Đã thay một bộ váy liền thân màu xanh nhạt, tóc dài cũng được chải gọn gàng.
Đường Vân Noãn thở phào nhẹ nhõm, cơn giận vô danh bỗng dâng lên, cô đã dặn đừng chạy lung tung rồi mà! Sao cái người này lại không nghe lời vậy chứ!
Ấn nút mở cửa xe, lời trách móc còn chưa kịp thốt ra, trên tay đã bị nhét một túi nhỏ, mở ra xem, là bánh mì socola mềm mại mà cô thích, còn có kẹo bông và kẹo que, đều là vị nho mà cô thích.
Tâm trạng khó tả dâng lên trong lòng, Đường Vân Noãn ngước mắt, chạm phải đôi mắt sáng long lanh ấy, không nói nên lời từ chối.
Giúp Liễu Tri Tương vuốt lại mái tóc hơi rối, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuy tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Liễu Tri Tương vô thức siết chặt hai tay, cảm thấy mình như sắp tan chảy trong ánh mắt nóng bỏng đó, nhịp tim dần dần tăng tốc.
Một lúc sau, Đường Vân Noãn dời mắt đi, chủ động kết thúc màn nhìn nhau.
Những suy nghĩ miên man bị cắt ngang, lý trí trở lại với hiện thực, Liễu Tri Tương cúi đầu, không biết nên hòa hợp với Đường Vân Noãn như thế nào, lại nghĩ đến con gái đang đợi ở nhà, cắn môi nói: “Em, em về trước đây…”
Đường Vân Noãn gật đầu: “Có việc gì thì dùng đèn pin chiếu xuống dưới, đừng chạy lung tung.”
“Ừm.”
Nói xong, Liễu Tri Tương quay người bỏ đi.
Bóng lưng gầy gò và cô độc khiến Đường Vân Noãn cảm thấy bất an.
Bực bội xoa xoa đầu, cuối cùng vẫn xuống xe, đi theo sau cô như một vệ sĩ, cùng cô leo lên mười tầng lầu, đợi cô vào nhà rồi mới quay trở lại.
Khi kiểm tra xung quanh xe, trong lòng thầm cảm thấy may mắn:
May mà đã dọn dẹp hết xác sống xung quanh xe đến khu rừng nhỏ bên kia rồi, nếu không Liễu Tri Tương nhìn thấy, chắc sẽ thấy ghê lắm.
Nên mới kích động như vậy, tức giận đến mức quên cả sợ hãi, chạy đến đánh cô.
Đợi hai mẹ con nói chuyện xong quay lại, Đường Vân Noãn làm ra vẻ nghiêm túc, hỏi rất trịnh trọng: “Tôi cần báo cáo tình hình của hai người cho nơi trú ẩn, phiền cô tóm tắt lại những việc đã xảy ra từ khi tận thế bắt đầu đến nay, từng ngày một.”
Liễu Tri Tương có chút nghi ngờ: “...Mỗi ngày sao?”
Có phải hơi chi tiết quá không.
Đường Vân Noãn gật đầu, vô cùng chắc chắn: “Phải.”
Liễu Tri Tương suy nghĩ một chút, bắt đầu kể: “Ngày dịch xác sống bùng phát, em không có ra ngoài. Em nhìn thấy sự biến đổi từ camera giám sát lắp đặt ở cửa, khóa cửa sổ cẩn thận, rồi đưa Nữu Nữu vào phòng sách, phòng sách được cách âm, những tiếng động không quá lớn sẽ không thu hút sự chú ý của xác sống.
...”
Tránh tiếp xúc với xác sống, dựa vào thói quen tích trữ lương thực, lặng lẽ sống sót trong ngày tận thế.
Điều này cũng gần giống với những gì Đường Vân Noãn phỏng đoán.
Nhưng cô không ngờ rằng, Liễu Tri Tương còn có một đứa con.
Từ đây đến nơi trú ẩn, mất khoảng ba tiếng rưỡi, không phải là quá xa.
“Dọn dẹp đồ đạc một chút, ngày mai tôi sẽ đưa hai người đến nơi trú ẩn.” Đường Vân Noãn quyết định.
Khác với dự đoán của cô, Liễu Tri Tương không hề vui mừng, ngược lại có vẻ hơi kháng cự với việc đến nơi trú ẩn.
Đường Vân Noãn rất khó hiểu.
Cô biết Liễu Tri Tương rất ghét tiếp xúc với người lạ, nhưng trong hoàn cảnh sinh tồn hiện tại, lại còn mang theo một đứa trẻ, dù nghĩ thế nào thì đến nơi trú ẩn vẫn là cách an toàn nhất, Liễu Tri Tương nên biết phân biệt nặng nhẹ chứ.
“Cô yên tâm, ở đó có học trò của ba tôi, cô ấy có tiếng nói ở nơi trú ẩn, có thể sắp xếp ổn thỏa cho hai người.” Đường Vân Noãn bổ sung thêm.
Liễu Tri Tương chỉ lắc đầu, nắm chặt tay con gái, im lặng không nói.
Lại như vậy nữa.
Không nói gì cả, giữ kín mọi suy nghĩ trong lòng.
Cảnh tượng quen thuộc khiến Đường Vân Noãn cảm thấy mệt mỏi, không muốn ở lại thêm nữa, cầm lại ba lô và vũ khí đặt sang một bên, vừa kiểm tra, vừa nói với Liễu Tri Tương mà không ngẩng đầu lên: “Tôi ở trong xe dưới lầu, có việc gì thì dùng đèn pin chiếu xuống dưới, đừng chạy lung tung. Sáng mai sẽ khởi hành, không cần kéo dài thêm thời gian.”
Liễu Tri Tương hoảng hốt, ba bước làm hai bước chạy đến ngăn cản: “Bên ngoài nguy hiểm, chị...”
Liễu Tri Tương bối rối, tay lơ lửng giữa không trung, miệng mấp máy hồi lâu, không thốt ra được lời nào.
Đường Vân Noãn không có kiên nhẫn chờ cô nói, cảnh cáo hai người ở yên trong nhà đừng chạy lung tung, rồi nhanh chóng rời đi, bước chân không hề do dự.
Đến khi vào trong xe, Đường Vân Noãn xắn tay áo lên, nhìn miếng băng gạc trên cổ tay bị lệch, suýt chút nữa đã lộ ra ngoài, thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà cô rút lui nhanh, nếu không với tính cách nhạy cảm của Liễu Tri Tương, chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Vẫn còn nhiều năng lượng, Đường Vân Noãn quyết định dọn dẹp lại chiếc xe.
Chiếc xe này là do đội tìm kiếm vật tư của nơi trú ẩn loại bỏ không dùng nữa, Phương Như Tây đã cố gắng xin cho cô, mặc dù bên ngoài nhìn khá sạch sẽ gọn gàng, nhưng bên trong chỉ được dọn dẹp qua loa, các ngóc ngách vẫn còn rác và bụi bẩn.
Sau khi ra ngoài, cô vội vàng đến đây, cũng chẳng quan tâm đến việc bẩn thỉu gì cả.
Bây giờ mọi việc coi như tạm ổn, cô cũng có tâm trạng dọn dẹp.
Làm vậy là để bản thân nhìn cho thoải mái, chứ tuyệt đối không phải là nghĩ đến việc để Liễu Tri Tương và đứa nhỏ kia ở cho thoải mái đâu.
Cô thầm nhấn mạnh trong lòng.
‘Cốc cốc...’
Hai tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Đường Vân Noãn lập tức cảnh giác.
Đặt tấm ga trải giường đang bọc dở xuống, sờ đến vũ khí giắt bên hông, đi ra xem xét tình hình.
Là Liễu Tri Tương.
Đã thay một bộ váy liền thân màu xanh nhạt, tóc dài cũng được chải gọn gàng.
Đường Vân Noãn thở phào nhẹ nhõm, cơn giận vô danh bỗng dâng lên, cô đã dặn đừng chạy lung tung rồi mà! Sao cái người này lại không nghe lời vậy chứ!
Ấn nút mở cửa xe, lời trách móc còn chưa kịp thốt ra, trên tay đã bị nhét một túi nhỏ, mở ra xem, là bánh mì socola mềm mại mà cô thích, còn có kẹo bông và kẹo que, đều là vị nho mà cô thích.
Tâm trạng khó tả dâng lên trong lòng, Đường Vân Noãn ngước mắt, chạm phải đôi mắt sáng long lanh ấy, không nói nên lời từ chối.
Giúp Liễu Tri Tương vuốt lại mái tóc hơi rối, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuy tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Liễu Tri Tương vô thức siết chặt hai tay, cảm thấy mình như sắp tan chảy trong ánh mắt nóng bỏng đó, nhịp tim dần dần tăng tốc.
Một lúc sau, Đường Vân Noãn dời mắt đi, chủ động kết thúc màn nhìn nhau.
Những suy nghĩ miên man bị cắt ngang, lý trí trở lại với hiện thực, Liễu Tri Tương cúi đầu, không biết nên hòa hợp với Đường Vân Noãn như thế nào, lại nghĩ đến con gái đang đợi ở nhà, cắn môi nói: “Em, em về trước đây…”
Đường Vân Noãn gật đầu: “Có việc gì thì dùng đèn pin chiếu xuống dưới, đừng chạy lung tung.”
“Ừm.”
Nói xong, Liễu Tri Tương quay người bỏ đi.
Bóng lưng gầy gò và cô độc khiến Đường Vân Noãn cảm thấy bất an.
Bực bội xoa xoa đầu, cuối cùng vẫn xuống xe, đi theo sau cô như một vệ sĩ, cùng cô leo lên mười tầng lầu, đợi cô vào nhà rồi mới quay trở lại.
Khi kiểm tra xung quanh xe, trong lòng thầm cảm thấy may mắn:
May mà đã dọn dẹp hết xác sống xung quanh xe đến khu rừng nhỏ bên kia rồi, nếu không Liễu Tri Tương nhìn thấy, chắc sẽ thấy ghê lắm.
12
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
