0 chữ
Chương 7
Chương 3.1
“Em có nhớ chị đã từng nói với em chưa, đừng có mua nhiều đồ ăn về nhà như thế!”
Đường Vân Noãn bực bội quở trách Liễu Tri Tương đang nằm trên giường, tay ôm bụng vẻ mặt đau đớn. Cô rất muốn quay người bỏ đi ngay lập tức, để mặc cho người không nghe lời này tự mình chịu khổ, xem cô có rút kinh nghiệm được không, sửa cái tật hay tích trữ đồ ăn mà chẳng bao giờ xem hạn sử dụng.
Nghe lời trách móc, người phụ nữ mặt mày tái nhợt mím chặt môi, ánh mắt nhìn Đường Vân Noãn có chút bối rối.
Ánh mắt ấy mang theo chút ý vị yếu ớt khiến Đường Vân Noãn hoàn toàn từ bỏ ý định rời đi.
Cô đưa tay vén mấy sợi tóc rủ xuống bên má Liễu Tri Tương, giọng nói đầy bất lực: “Liễu Tri Tương, em thật sự không biết rút kinh nghiệm gì cả, tháng trước là ăn đồ hết hạn bị đau bụng, hôm nay thì đau dạ dày luôn rồi, trước khi ăn sao em không xem hạn sử dụng vậy?
Không thể sửa được sao? Đổi sang bánh quy hay gì đó, tích trữ đồ khô có hạn sử dụng dài hơn được không?”
Bị mắng, Liễu Tri Tương chớp chớp mắt, đáp rất nhanh: “Được.”
Nhận được câu trả lời, Đường Vân Noãn chỉ biết thở dài, đưa thuốc và nước cho người trước mặt, nhìn cô uống xong rồi lại nằm xuống.
Cái “tật xấu” này của Liễu Tri Tương, cô không biết đã nhắc nhở bao nhiêu lần rồi, người này mỗi lần đều vâng dạ rất nhanh, nhưng hoàn toàn không để tâm, chưa từng có hành động thực tế nào.
Trước đây, khi công việc của cô chưa quá bận rộn, thường xuyên nấu cơm ở nhà, sẽ kiểm tra hạn sử dụng của các loại thực phẩm, tỉ lệ Liễu Tri Tương bị đồ ăn hết hạn “tấn công” là bằng không.
Từ khi cường độ công việc của cô tăng lên mức bay ba ngày một tuần, không có cách để lúc nào cũng quan tâm tới, tần suất Liễu Tri Tương “dính chưởng” tăng vọt.
Vốn dĩ sức khỏe không được tốt, sau khi “dính chưởng” thường xuyên khó chịu đến mức mặt mày tái mét, vậy mà vẫn không để tâm, cứ khăng khăng không sửa, thật sự khiến Đường Vân Noãn tức điên lên.
Ngón út bỗng nhiên bị thứ gì đó móc lấy, Đường Vân Noãn nhìn xuống, là Liễu Tri Tương dùng ngón trỏ nhẹ nhàng móc lấy ngón út của cô.
Đây là động tác làm nũng quen thuộc của cô.
Một góc nào đó trong lòng sụp đổ, ngọn lửa nhỏ vừa bùng lên bị dập tắt bởi hành động nhỏ bé ấy, Đường Vân Noãn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt không chút huyết sắc của cô, nhỏ giọng nói: “Chị đi nấu chút cháo gừng, em nghỉ ngơi cho khỏe.”
Liễu Tri Tương nhìn thẳng vào mắt cô, không nói gì, nắm chặt lấy ngón út của cô.
Đây là không muốn cô đi.
Đường Vân Noãn bất đắc dĩ mỉm cười: “Được rồi, chị ở lại với em thêm một lát.”
Trong lòng thầm nghĩ: "Đợi Liễu Tri Tương ngủ rồi, nhất định phải vào kho, vứt hết mấy thứ đồ hết hạn kia đi."
Liễu Tri Tương vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ánh mắt sáng long lanh, tràn đầy mong đợi: “Chúng ta cùng ngủ.”
“Được.”
~~~~~
Những kỷ niệm từng xảy ra trong căn phòng này vẫn còn nguyên vẹn, người vẫn là người năm xưa, nhưng sự thân mật và tình yêu nồng nàn ấy chỉ còn tồn tại trong ký ức.
Đường Vân Noãn không ngờ rằng, “tật xấu” mà cô đã nhắc nhở vô số lần lại trở thành cọng rơm cứu mạng của Liễu Tri Tương, giúp cô thoát khỏi một kiếp nạn.
Trong kho chất đầy thùng mì gói, nước khoáng, còn có đủ loại sữa tươi và sữa chua của các hãng lớn, tiết kiệm một chút thì ít nhất cũng đủ dùng trong hai tuần, không đúng… Tính cả đứa nhỏ kia nữa thì chắc không trụ được lâu như vậy, nhưng khoảng một tuần thì chắc chắn là dư dả.
Nhìn những vỏ hộp rỗng bị vứt trong thùng rác, chủng loại lương khô mà Liễu Tri Tương tích trữ cũng khá phong phú, ngoài thanh protein và bánh quy nén, còn có đủ loại socola, bánh mì, cháo bát bảo, mì ăn liền, hoa quả sấy khô, bánh trung thu nhỏ… Thậm chí còn có hai túi kẹo que và kẹo sữa.
Giống như kho hàng của siêu thị vậy.
Là vì phải dỗ dành con nít sao?
Đường Vân Noãn liếc nhìn đứa trẻ đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, trong lòng có chút buồn bực, nghĩ muốn chuyển hướng sự chú ý, liền lấy từ trong túi ra một chiếc bánh mì hổ bì vừa mới lục được từ trong kho, xé vỏ ra ăn.
Cô bé ngoan ngoãn lập tức nhảy xuống ghế sofa, tuy còn loạng choạng nhưng tốc độ chạy rất nhanh, lao đến trước mặt Đường Vân Noãn, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mì bị cắn một miếng, mắt đỏ hoe.
Nhớ kỹ lời mẹ từng dặn không được nói lớn tiếng, cô bé mím chặt môi, giận dữ vung nắm đấm nhỏ, từng quyền đấm liên tục vào người “kẻ đáng ghét”.
Không đau, nhưng rất bất ngờ.
Đường Vân Noãn ngơ ngác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt vợ cũ, không hề có dấu vết của người khác, không ngăn cản cũng không né tránh, làm một bao cát đúng nghĩa.
“Nữu Nữu!” Liễu Tri Tương vội vàng kéo con gái lại, ôm vào lòng, lo lắng hỏi Đường Vân Noãn: “Không sao chứ?”
Đường Vân Noãn nhìn vào mắt cô bé đang đỏ hoe, cảm thấy cô bé giống như một chú thỏ nhỏ bị bắt nạt, nghe thấy Liễu Tri Tương hỏi mới dời mắt đi, lắc đầu nói: “Con bé sức yếu lắm.”
Mắt chú thỏ nhỏ càng đỏ hơn, không những không hả giận, mà còn bị cười nhạo nữa chứ!
“Xin lỗi...”
“Ừm.”
Bé thỏ nhỏ bị thỏ mẹ kéo vào một góc, hai mẹ con nhỏ giọng trò chuyện gì đó.
Đường Vân Noãn liếc nhìn theo bọn họ, suy nghĩ một lúc, nhìn chiếc bánh mì trên tay, bỗng nhiên hiểu ra tại sao bé thỏ nhỏ lại nổi giận.
Đứa trẻ đó trông rất hiểu chuyện, chắc chắn hiểu rõ tình hình sinh tồn khắc nghiệt hiện tại và sự quý giá của thức ăn.
Đường Vân Noãn bực bội quở trách Liễu Tri Tương đang nằm trên giường, tay ôm bụng vẻ mặt đau đớn. Cô rất muốn quay người bỏ đi ngay lập tức, để mặc cho người không nghe lời này tự mình chịu khổ, xem cô có rút kinh nghiệm được không, sửa cái tật hay tích trữ đồ ăn mà chẳng bao giờ xem hạn sử dụng.
Nghe lời trách móc, người phụ nữ mặt mày tái nhợt mím chặt môi, ánh mắt nhìn Đường Vân Noãn có chút bối rối.
Ánh mắt ấy mang theo chút ý vị yếu ớt khiến Đường Vân Noãn hoàn toàn từ bỏ ý định rời đi.
Cô đưa tay vén mấy sợi tóc rủ xuống bên má Liễu Tri Tương, giọng nói đầy bất lực: “Liễu Tri Tương, em thật sự không biết rút kinh nghiệm gì cả, tháng trước là ăn đồ hết hạn bị đau bụng, hôm nay thì đau dạ dày luôn rồi, trước khi ăn sao em không xem hạn sử dụng vậy?
Bị mắng, Liễu Tri Tương chớp chớp mắt, đáp rất nhanh: “Được.”
Nhận được câu trả lời, Đường Vân Noãn chỉ biết thở dài, đưa thuốc và nước cho người trước mặt, nhìn cô uống xong rồi lại nằm xuống.
Cái “tật xấu” này của Liễu Tri Tương, cô không biết đã nhắc nhở bao nhiêu lần rồi, người này mỗi lần đều vâng dạ rất nhanh, nhưng hoàn toàn không để tâm, chưa từng có hành động thực tế nào.
Trước đây, khi công việc của cô chưa quá bận rộn, thường xuyên nấu cơm ở nhà, sẽ kiểm tra hạn sử dụng của các loại thực phẩm, tỉ lệ Liễu Tri Tương bị đồ ăn hết hạn “tấn công” là bằng không.
Từ khi cường độ công việc của cô tăng lên mức bay ba ngày một tuần, không có cách để lúc nào cũng quan tâm tới, tần suất Liễu Tri Tương “dính chưởng” tăng vọt.
Ngón út bỗng nhiên bị thứ gì đó móc lấy, Đường Vân Noãn nhìn xuống, là Liễu Tri Tương dùng ngón trỏ nhẹ nhàng móc lấy ngón út của cô.
Đây là động tác làm nũng quen thuộc của cô.
Một góc nào đó trong lòng sụp đổ, ngọn lửa nhỏ vừa bùng lên bị dập tắt bởi hành động nhỏ bé ấy, Đường Vân Noãn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt không chút huyết sắc của cô, nhỏ giọng nói: “Chị đi nấu chút cháo gừng, em nghỉ ngơi cho khỏe.”
Liễu Tri Tương nhìn thẳng vào mắt cô, không nói gì, nắm chặt lấy ngón út của cô.
Đây là không muốn cô đi.
Đường Vân Noãn bất đắc dĩ mỉm cười: “Được rồi, chị ở lại với em thêm một lát.”
Liễu Tri Tương vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ánh mắt sáng long lanh, tràn đầy mong đợi: “Chúng ta cùng ngủ.”
“Được.”
~~~~~
Những kỷ niệm từng xảy ra trong căn phòng này vẫn còn nguyên vẹn, người vẫn là người năm xưa, nhưng sự thân mật và tình yêu nồng nàn ấy chỉ còn tồn tại trong ký ức.
Đường Vân Noãn không ngờ rằng, “tật xấu” mà cô đã nhắc nhở vô số lần lại trở thành cọng rơm cứu mạng của Liễu Tri Tương, giúp cô thoát khỏi một kiếp nạn.
Trong kho chất đầy thùng mì gói, nước khoáng, còn có đủ loại sữa tươi và sữa chua của các hãng lớn, tiết kiệm một chút thì ít nhất cũng đủ dùng trong hai tuần, không đúng… Tính cả đứa nhỏ kia nữa thì chắc không trụ được lâu như vậy, nhưng khoảng một tuần thì chắc chắn là dư dả.
Nhìn những vỏ hộp rỗng bị vứt trong thùng rác, chủng loại lương khô mà Liễu Tri Tương tích trữ cũng khá phong phú, ngoài thanh protein và bánh quy nén, còn có đủ loại socola, bánh mì, cháo bát bảo, mì ăn liền, hoa quả sấy khô, bánh trung thu nhỏ… Thậm chí còn có hai túi kẹo que và kẹo sữa.
Giống như kho hàng của siêu thị vậy.
Là vì phải dỗ dành con nít sao?
Đường Vân Noãn liếc nhìn đứa trẻ đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, trong lòng có chút buồn bực, nghĩ muốn chuyển hướng sự chú ý, liền lấy từ trong túi ra một chiếc bánh mì hổ bì vừa mới lục được từ trong kho, xé vỏ ra ăn.
Cô bé ngoan ngoãn lập tức nhảy xuống ghế sofa, tuy còn loạng choạng nhưng tốc độ chạy rất nhanh, lao đến trước mặt Đường Vân Noãn, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mì bị cắn một miếng, mắt đỏ hoe.
Nhớ kỹ lời mẹ từng dặn không được nói lớn tiếng, cô bé mím chặt môi, giận dữ vung nắm đấm nhỏ, từng quyền đấm liên tục vào người “kẻ đáng ghét”.
Không đau, nhưng rất bất ngờ.
Đường Vân Noãn ngơ ngác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt vợ cũ, không hề có dấu vết của người khác, không ngăn cản cũng không né tránh, làm một bao cát đúng nghĩa.
“Nữu Nữu!” Liễu Tri Tương vội vàng kéo con gái lại, ôm vào lòng, lo lắng hỏi Đường Vân Noãn: “Không sao chứ?”
Đường Vân Noãn nhìn vào mắt cô bé đang đỏ hoe, cảm thấy cô bé giống như một chú thỏ nhỏ bị bắt nạt, nghe thấy Liễu Tri Tương hỏi mới dời mắt đi, lắc đầu nói: “Con bé sức yếu lắm.”
Mắt chú thỏ nhỏ càng đỏ hơn, không những không hả giận, mà còn bị cười nhạo nữa chứ!
“Xin lỗi...”
“Ừm.”
Bé thỏ nhỏ bị thỏ mẹ kéo vào một góc, hai mẹ con nhỏ giọng trò chuyện gì đó.
Đường Vân Noãn liếc nhìn theo bọn họ, suy nghĩ một lúc, nhìn chiếc bánh mì trên tay, bỗng nhiên hiểu ra tại sao bé thỏ nhỏ lại nổi giận.
Đứa trẻ đó trông rất hiểu chuyện, chắc chắn hiểu rõ tình hình sinh tồn khắc nghiệt hiện tại và sự quý giá của thức ăn.
12
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
