0 chữ
Chương 46
Chương 46: Kẻ say muốn ngửi
Ngoài những điều này ra, Trì Dạng thậm chí còn cảm thấy cô có chút đáng thương, lại có chút... bướng bỉnh đến nực cười.
Người như cô, chẳng phải sau khi có chỗ dựa thì càng nên thuận thế leo lên, làm càn làm quấy hơn sao?
Miệng thì luôn gọi "Chị kim chủ", vậy mà có chuyện thật lại đến một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi.
Làm bộ làm tịch gì vậy?
Là vì chuyện cãi nhau chiều nay sao?
Diệp Từ cắt ngang dòng suy nghĩ của Trì Dạng, "Bây giờ giúp cô ấy tắm luôn ạ? Hay là uống sữa trước?"
Trì Dạng suy nghĩ một lát rồi nói: "Tắm trước đi, kẻo lát nữa lại nôn ra đấy, cậu trông chừng cô ấy nhé."
"Chị yên tâm," Diệp Từ đỡ Bùi Cửu Dao dậy, nói: "Mà hai người sống chung rồi, vẫn ở chỗ công ty này ạ? Biệt thự ở Đông Giao..."
Trì Dạng ngẩng đầu, "Chúng tôi không sống chung."
Diệp Từ ngẩn ra một lúc, "Vâng ạ."
Ra khỏi phòng tắm, men rượu của Bùi Cửu Dao đã tan đi phần nào, nhưng cái đầu mệt mỏi vẫn còn choáng váng.
Sau khi đặt người lên sô pha, Diệp Từ cầm chìa khóa ở cửa huơ huơ, hỏi Trì Dạng, "Chị, có cần em mang xe đi rửa giúp chị không?"
Trì Dạng gật đầu, "Chuyện hôm nay đừng nói cho Trì tổng biết."
"Chị yên tâm đi, em nhận lương của chị chứ có phải của Trì tổng đâu." Diệp Từ cầm chìa khóa, khoác áo ngoài rồi đi.
Tóc Bùi Cửu Dao khô một nửa, được Diệp Từ dùng khăn quấn lại, nặng trịch, dựa vào lưng ghế sô pha.
Cũng may lúc Diệp Từ đi có trải chăn, nếu không lớp da bọc này mai chắc chắn phải bỏ đi rồi.
Có thể khiến Trì Dạng phải nhọc công vì mình thế này, chắc chẳng có người thứ hai đâu.
Cô ấy thầm nghĩ, pheromone của Bùi Cửu Dao tốt nhất là có tác dụng, có thể giải quyết được triệu chứng rối loạn của cô ấy.
Trì Dạng bưng sữa đặt lên bàn trà.
Trên mặt Bùi Cửu Dao vẫn còn vương giọt nước, cô nheo mắt nhìn Trì Dạng, cổ áo mở rộng, làn da hơi ửng hồng vì nước nóng, đường nét đôi chân nuột nà sắc sảo, chân trần tùy ý đặt trên sàn.
"Em uống sữa đi, uống xong sẽ dễ chịu hơn một chút." Trì Dạng tiện tay đẩy ly sữa tới.
Bùi Cửu Dao cụp mắt xuống, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào ly sữa, lớp trên cùng còn đóng một lớp váng màu vàng nhạt.
Ánh mắt lại lướt từ ly thủy tinh sang người Trì Dạng, những ngón chân hồng hào tròn trịa đi dép lê, bắp chân trắng sứ bóng loáng, chiếc váy ngủ màu vàng sữa.
Lên trên nữa là những ngón tay thon dài xinh đẹp, ngắn hơn của mình một chút, xương nhỏ hơn một chút, da mỏng hơn, trắng hơn, dễ ửng đỏ.
Rồi đến vòng eo nhỏ nhắn vừa một vòng tay dưới lớp váy được cắt may vừa vặn.
Eo của Trì Dạng vừa mềm vừa nhạy cảm, lúc bị cắn sẽ co giật rồi hõm xuống, sau đó dần dần chuyển sang màu hồng phấn.
Xương quai xanh, cổ, dái tai.
Mỗi một nơi trên người Trì Dạng vào kỳ phát tình đều cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ là không kìm được rêи ɾỉ, nếu làm đau thì giọng sẽ lạc đi.
Bùi Cửu Dao cảm thấy bản thân hôm nay cũng hơi nhạy cảm, sau khi bị hơi nước nóng hun, bụng dưới không hiểu sao lại dâng lên một luồng hơi ấm kỳ lạ.
Nhất là khi đối mặt thế này.
Cô hé đôi môi đỏ mọng, ánh mắt trần trụi cứ thế không hề che đậy mà nhìn thẳng vào Trì Dạng.
Sau khi say rượu, ánh mắt Bùi Cửu Dao giống như một con sói, càng thêm không kiêng dè gì.
Tuy trên mặt Trì Dạng không có biểu cảm gì, nhưng hàng mi lại khẽ run lên.
Bộ dạng này... chẳng lẽ Bùi Cửu Dao sắp đến kỳ nhạy cảm rồi sao?
Ngón chân Trì Dạng không kìm được co lại, cô ấy lùi về sau vài bước với vẻ cảnh giác, hỏi: "Kỳ nhạy cảm của em là khi nào?"
Kỳ nhạy cảm? Bùi Cửu Dao lắc lắc đầu, "Em không biết."
Trì Dạng cũng không trông mong hỏi được gì từ một kẻ say rượu, lại đẩy ly sữa tới, "Em nhanh uống đi, uống xong rồi nghỉ ngơi."
Bùi Cửu Dao thử cử động, rồi lại dựa người về, "Em cầm không nổi, không có sức."
Giọng Trì Dạng lạnh lùng, "Vậy phải làm sao?"
"Em không biết..." Bùi Cửu Dao lại nheo mắt, trong ánh nhìn lộ ra vẻ bơ vơ đáng thương.
Trì Dạng bưng ly sữa đưa đến trước mặt Bùi Cửu Dao.
Bùi Cửu Dao hơi hé miệng: "A—"
Trì Dạng ngồi xuống bên cạnh cô, đỡ đầu Bùi Cửu Dao, đổ sữa vào từng chút một.
Động tác không hề dịu dàng, Bùi Cửu Dao nhíu mày ho khan vài tiếng.
Ngay sau đó cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực nhìn Trì Dạng, nhìn ánh mắt né tránh không kịp của cô ấy, nhìn vành tai đỏ hồng và những sợi lông tơ nhỏ bé được ánh đèn vàng mờ chiếu rọi.
Một bàn "vuốt hồ ly" mềm mại đang nắm ly thủy tinh màu trắng sữa, lúc ngón tay cong lại, lòng bàn tay là đệm thịt hồng hào mềm mại.
Cơ thể hơi nóng lên, giống như lại bị pheromone ảnh hưởng, nhưng Bùi Cửu Dao rõ ràng không ngửi thấy mùi dâu tây.
Bùi Cửu Dao đã biết pheromone là gì, sẽ không dễ dàng bị khống chế nữa.
Chỉ là không bị khống chế, hình như hơi khó.
Cô nắm chặt tay thành quyền, khẽ hỏi: "Em có thể ngửi một chút pheromone của chị không?"
Trì Dạng đứng dậy, kéo dãn khoảng cách với Bùi Cửu Dao.
Người như cô, chẳng phải sau khi có chỗ dựa thì càng nên thuận thế leo lên, làm càn làm quấy hơn sao?
Miệng thì luôn gọi "Chị kim chủ", vậy mà có chuyện thật lại đến một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi.
Làm bộ làm tịch gì vậy?
Là vì chuyện cãi nhau chiều nay sao?
Diệp Từ cắt ngang dòng suy nghĩ của Trì Dạng, "Bây giờ giúp cô ấy tắm luôn ạ? Hay là uống sữa trước?"
Trì Dạng suy nghĩ một lát rồi nói: "Tắm trước đi, kẻo lát nữa lại nôn ra đấy, cậu trông chừng cô ấy nhé."
"Chị yên tâm," Diệp Từ đỡ Bùi Cửu Dao dậy, nói: "Mà hai người sống chung rồi, vẫn ở chỗ công ty này ạ? Biệt thự ở Đông Giao..."
Trì Dạng ngẩng đầu, "Chúng tôi không sống chung."
Ra khỏi phòng tắm, men rượu của Bùi Cửu Dao đã tan đi phần nào, nhưng cái đầu mệt mỏi vẫn còn choáng váng.
Sau khi đặt người lên sô pha, Diệp Từ cầm chìa khóa ở cửa huơ huơ, hỏi Trì Dạng, "Chị, có cần em mang xe đi rửa giúp chị không?"
Trì Dạng gật đầu, "Chuyện hôm nay đừng nói cho Trì tổng biết."
"Chị yên tâm đi, em nhận lương của chị chứ có phải của Trì tổng đâu." Diệp Từ cầm chìa khóa, khoác áo ngoài rồi đi.
Tóc Bùi Cửu Dao khô một nửa, được Diệp Từ dùng khăn quấn lại, nặng trịch, dựa vào lưng ghế sô pha.
Cũng may lúc Diệp Từ đi có trải chăn, nếu không lớp da bọc này mai chắc chắn phải bỏ đi rồi.
Có thể khiến Trì Dạng phải nhọc công vì mình thế này, chắc chẳng có người thứ hai đâu.
Cô ấy thầm nghĩ, pheromone của Bùi Cửu Dao tốt nhất là có tác dụng, có thể giải quyết được triệu chứng rối loạn của cô ấy.
Trên mặt Bùi Cửu Dao vẫn còn vương giọt nước, cô nheo mắt nhìn Trì Dạng, cổ áo mở rộng, làn da hơi ửng hồng vì nước nóng, đường nét đôi chân nuột nà sắc sảo, chân trần tùy ý đặt trên sàn.
"Em uống sữa đi, uống xong sẽ dễ chịu hơn một chút." Trì Dạng tiện tay đẩy ly sữa tới.
Bùi Cửu Dao cụp mắt xuống, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào ly sữa, lớp trên cùng còn đóng một lớp váng màu vàng nhạt.
Ánh mắt lại lướt từ ly thủy tinh sang người Trì Dạng, những ngón chân hồng hào tròn trịa đi dép lê, bắp chân trắng sứ bóng loáng, chiếc váy ngủ màu vàng sữa.
Lên trên nữa là những ngón tay thon dài xinh đẹp, ngắn hơn của mình một chút, xương nhỏ hơn một chút, da mỏng hơn, trắng hơn, dễ ửng đỏ.
Rồi đến vòng eo nhỏ nhắn vừa một vòng tay dưới lớp váy được cắt may vừa vặn.
Xương quai xanh, cổ, dái tai.
Mỗi một nơi trên người Trì Dạng vào kỳ phát tình đều cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ là không kìm được rêи ɾỉ, nếu làm đau thì giọng sẽ lạc đi.
Bùi Cửu Dao cảm thấy bản thân hôm nay cũng hơi nhạy cảm, sau khi bị hơi nước nóng hun, bụng dưới không hiểu sao lại dâng lên một luồng hơi ấm kỳ lạ.
Nhất là khi đối mặt thế này.
Cô hé đôi môi đỏ mọng, ánh mắt trần trụi cứ thế không hề che đậy mà nhìn thẳng vào Trì Dạng.
Sau khi say rượu, ánh mắt Bùi Cửu Dao giống như một con sói, càng thêm không kiêng dè gì.
Tuy trên mặt Trì Dạng không có biểu cảm gì, nhưng hàng mi lại khẽ run lên.
Bộ dạng này... chẳng lẽ Bùi Cửu Dao sắp đến kỳ nhạy cảm rồi sao?
Ngón chân Trì Dạng không kìm được co lại, cô ấy lùi về sau vài bước với vẻ cảnh giác, hỏi: "Kỳ nhạy cảm của em là khi nào?"
Kỳ nhạy cảm? Bùi Cửu Dao lắc lắc đầu, "Em không biết."
Trì Dạng cũng không trông mong hỏi được gì từ một kẻ say rượu, lại đẩy ly sữa tới, "Em nhanh uống đi, uống xong rồi nghỉ ngơi."
Bùi Cửu Dao thử cử động, rồi lại dựa người về, "Em cầm không nổi, không có sức."
Giọng Trì Dạng lạnh lùng, "Vậy phải làm sao?"
"Em không biết..." Bùi Cửu Dao lại nheo mắt, trong ánh nhìn lộ ra vẻ bơ vơ đáng thương.
Trì Dạng bưng ly sữa đưa đến trước mặt Bùi Cửu Dao.
Bùi Cửu Dao hơi hé miệng: "A—"
Trì Dạng ngồi xuống bên cạnh cô, đỡ đầu Bùi Cửu Dao, đổ sữa vào từng chút một.
Động tác không hề dịu dàng, Bùi Cửu Dao nhíu mày ho khan vài tiếng.
Ngay sau đó cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực nhìn Trì Dạng, nhìn ánh mắt né tránh không kịp của cô ấy, nhìn vành tai đỏ hồng và những sợi lông tơ nhỏ bé được ánh đèn vàng mờ chiếu rọi.
Một bàn "vuốt hồ ly" mềm mại đang nắm ly thủy tinh màu trắng sữa, lúc ngón tay cong lại, lòng bàn tay là đệm thịt hồng hào mềm mại.
Cơ thể hơi nóng lên, giống như lại bị pheromone ảnh hưởng, nhưng Bùi Cửu Dao rõ ràng không ngửi thấy mùi dâu tây.
Bùi Cửu Dao đã biết pheromone là gì, sẽ không dễ dàng bị khống chế nữa.
Chỉ là không bị khống chế, hình như hơi khó.
Cô nắm chặt tay thành quyền, khẽ hỏi: "Em có thể ngửi một chút pheromone của chị không?"
Trì Dạng đứng dậy, kéo dãn khoảng cách với Bùi Cửu Dao.
17
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
