0 chữ
Chương 45
Chương 45: Không khó ngửi lắm
Cô lảo đảo bước đi, xiêu xiêu vẹo vẹo theo sau Trì Dạng, phát huy ưu điểm tự lực cánh sinh trước nay của mình, cố gắng lết về đến nhà.
Vừa vào đến cửa, cô liền chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn ọe.
Chính cô cũng thấy hơi chịu không nổi mình, chống tay lên bồn rửa mặt đánh răng ba lần mới ra ngoài, rồi ngã thẳng lên ghế sô pha.
Thấy Trì Dạng đi tới, Bùi Cửu Dao co người lại, mở to đôi mắt ngập nước kêu với cô ấy: "Em khó chịu."
"Vậy thì có cách nào đây, hử?"
Trì Dạng đột nhiên không muốn bỏ qua cho cô, cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, bóp nhẹ cằm Bùi Cửu Dao, vẻ mặt lạnh băng: "Có phúc lợi từ kim chủ mà không biết dùng à?"
Bùi Cửu Dao dựa vào sô pha, đầu lún sâu xuống, thật thật giả giả, lại khiến Trì Dạng không tài nào phân biệt được.
Hai gương mặt nói "Tôi thích chị" và "Tôi không biết" nhanh chóng chồng lên nhau.
Kẻ phóng đãng tội lỗi đầy mình, không kiêng dè này cứ thế xông thẳng vào cuộc sống của Trì Dạng, say khướt nằm trên sô pha nhà cô ấy.
Trì Dạng vốn ưa sạch sẽ cuối cùng cũng không nỡ lôi cô xuống.
Chỉ là ngón tay đang bóp cằm cô hơi nới lỏng ra.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Bùi Cửu Dao nằm trên sô pha ngủ thϊếp đi trong cơn mơ màng, lẩm bẩm nói mớ.
Trì Dạng vốn không định nghe, nhưng không hiểu sao vẫn bước tới, vén lọn tóc đỏ che mặt của Bùi Cửu Dao lên, hỏi: "Em muốn nói gì?"
"Em nói..." Giọng Bùi Cửu Dao nhẹ bẫng, vẫn còn lẩm bẩm men say, "Em bẩn quá, phải đi tắm."
Trì Dạng cười nhạo: "Em bây giờ thế này thì tắm kiểu gì?"
"Không được... chị không thích."
Bùi Cửu Dao nghiêng đầu, nhìn Trì Dạng.
Thực ra trong tầm mắt của cô, đã mơ màng không rõ người trước mặt là ai.
Trì Dạng nhíu mày, coi lời Bùi Cửu Dao như không khí, nhét cánh tay buông thõng của cô về chỗ cũ, vứt cô trên sô pha lười quản nữa.
Ngay khi dư âm câu nói đó như một dòng điện chưa dứt lướt qua tâm trí Trì Dạng, sắp sửa tan biến, Bùi Cửu Dao lại lặp lại một lần nữa: "Chị không thích."
Trì Dạng phân vân hồi lâu giữa việc ném cô vào phòng khách rồi mai gọi người tới dọn, hay là ném vào phòng tắm mặc kệ cô tự sinh tự diệt, cuối cùng quyết định gọi điện cho trợ lý.
Trì Dạng trước đây là Alpha, trợ lý tuyển vào cũng là Alpha, chăm sóc Bùi Cửu Dao chắc không có vấn đề gì.
Trong lúc chờ người tới, Bùi Cửu Dao nằm trên sô pha, có lẽ cảm thấy không thoải mái nên dùng sức kéo kéo cổ áo, lại xoa xoa gáy.
Giữa căn phòng nồng nặc mùi rượu, Trì Dạng ngửi thấy một mùi hương lành lạnh.
Cô ấy nhíu mày, cầm cổ tay Bùi Cửu Dao lên, chỉnh vòng tay ức chế lên mức tối đa, rồi ném một chiếc chăn mỏng lên đầu cô để đè lên tuyến thể.
Sau đó đi vào bếp hâm một cốc sữa.
Lúc trợ lý tới, Trì Dạng vẫn đang ngẩn người nhìn nồi sữa sủi bọt, không hiểu tại sao mình lại phải đưa một kẻ say rượu về nhà.
Bẩn chết đi được, người toàn mùi rượu.
Nghe tiếng mở cửa, Trì Dạng mí mắt cũng không nhấc lên, "Diệp Từ?"
Diệp Từ cởi giày, đi vòng qua huyền quan vào nhà.
Trì Dạng tắt bếp, "Muộn thế này còn gọi em qua đây."
"Không sao đâu ạ, cũng không xa mà." Diệp Từ cười nói, "Dù sao thì dạo này em nghỉ ngơi cũng sắp mọc nấm đến nơi rồi."
Diệp Từ đã theo Trì Dạng từ lúc cô ấy đóng bộ phim truyền hình đầu tiên, nhìn cô ấy chuyển mình, bước chân vào giới điện ảnh, mở studio riêng, đoạt giải Ảnh hậu, thấm thoắt đã tám năm.
Nhưng tám năm đối với con đường trở thành Ảnh hậu thực sự chẳng là gì.
Cho đến tận hôm nay Trì Dạng vẫn luôn rất liều mạng, gần như không bao giờ để bản thân nhàn rỗi.
Có lẽ ban đầu bước chân vào giới này hoàn toàn là vì đam mê, nhưng sau này kiên trì được là vì điều gì, chính Trì Dạng cũng không nói rõ được.
Trong đó, sự "phản đối" của Trì tổng thậm chí còn chiếm tỷ trọng lớn hơn cả đam mê – cô ấy nóng lòng muốn chứng minh cho người phụ nữ đó thấy lựa chọn của mình không hề sai lầm.
Gần đây vì 《Sơn Hải》 đang trong giai đoạn chuẩn bị tiền kỳ, cộng thêm Trì Dạng vừa mới đóng máy không lâu, lấy lý do sức khỏe để từ chối rất nhiều hoạt động, Diệp Từ mới được nghỉ ngơi theo một thời gian.
Nhìn Bùi Cửu Dao say khướt trên sô pha, Diệp Từ kéo chiếc chăn mỏng ra, theo phản xạ đưa tay dò hơi thở của cô.
Bùi Cửu Dao dường như không ngửi thấy mùi hương mình thích nữa, cau chặt mày tỏ vẻ bất mãn.
"Chị cũng mạnh tay quá rồi đấy, cứ vứt thẳng cô ấy ở đây thế này, chắc mai phải thay sô pha mất."
Diệp Từ lót chiếc chăn mỏng xuống dưới đầu Bùi Cửu Dao.
"Cũng tạm." Trì Dạng day day trán đáp lời.
Nếu là người khác, chắc chắn cô ấy đã vứt bỏ giữa đường rồi –
Không, nếu là người khác, làm sao Trì Dạng có thể lái xe đến đón được chứ.
Mùi rượu nồng nặc thế này, e là Trì Dạng đã ngay lập tức thấy chiếc xe này coi như bỏ đi rồi.
Nhưng nếu là Bùi Cửu Dao, cô ấy lại thấy mùi này không khó ngửi lắm, vẫn có thể chịu đựng được.
Vừa vào đến cửa, cô liền chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn ọe.
Chính cô cũng thấy hơi chịu không nổi mình, chống tay lên bồn rửa mặt đánh răng ba lần mới ra ngoài, rồi ngã thẳng lên ghế sô pha.
Thấy Trì Dạng đi tới, Bùi Cửu Dao co người lại, mở to đôi mắt ngập nước kêu với cô ấy: "Em khó chịu."
"Vậy thì có cách nào đây, hử?"
Trì Dạng đột nhiên không muốn bỏ qua cho cô, cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, bóp nhẹ cằm Bùi Cửu Dao, vẻ mặt lạnh băng: "Có phúc lợi từ kim chủ mà không biết dùng à?"
Bùi Cửu Dao dựa vào sô pha, đầu lún sâu xuống, thật thật giả giả, lại khiến Trì Dạng không tài nào phân biệt được.
Hai gương mặt nói "Tôi thích chị" và "Tôi không biết" nhanh chóng chồng lên nhau.
Trì Dạng vốn ưa sạch sẽ cuối cùng cũng không nỡ lôi cô xuống.
Chỉ là ngón tay đang bóp cằm cô hơi nới lỏng ra.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Bùi Cửu Dao nằm trên sô pha ngủ thϊếp đi trong cơn mơ màng, lẩm bẩm nói mớ.
Trì Dạng vốn không định nghe, nhưng không hiểu sao vẫn bước tới, vén lọn tóc đỏ che mặt của Bùi Cửu Dao lên, hỏi: "Em muốn nói gì?"
"Em nói..." Giọng Bùi Cửu Dao nhẹ bẫng, vẫn còn lẩm bẩm men say, "Em bẩn quá, phải đi tắm."
Trì Dạng cười nhạo: "Em bây giờ thế này thì tắm kiểu gì?"
"Không được... chị không thích."
Bùi Cửu Dao nghiêng đầu, nhìn Trì Dạng.
Thực ra trong tầm mắt của cô, đã mơ màng không rõ người trước mặt là ai.
Ngay khi dư âm câu nói đó như một dòng điện chưa dứt lướt qua tâm trí Trì Dạng, sắp sửa tan biến, Bùi Cửu Dao lại lặp lại một lần nữa: "Chị không thích."
Trì Dạng phân vân hồi lâu giữa việc ném cô vào phòng khách rồi mai gọi người tới dọn, hay là ném vào phòng tắm mặc kệ cô tự sinh tự diệt, cuối cùng quyết định gọi điện cho trợ lý.
Trì Dạng trước đây là Alpha, trợ lý tuyển vào cũng là Alpha, chăm sóc Bùi Cửu Dao chắc không có vấn đề gì.
Trong lúc chờ người tới, Bùi Cửu Dao nằm trên sô pha, có lẽ cảm thấy không thoải mái nên dùng sức kéo kéo cổ áo, lại xoa xoa gáy.
Giữa căn phòng nồng nặc mùi rượu, Trì Dạng ngửi thấy một mùi hương lành lạnh.
Sau đó đi vào bếp hâm một cốc sữa.
Lúc trợ lý tới, Trì Dạng vẫn đang ngẩn người nhìn nồi sữa sủi bọt, không hiểu tại sao mình lại phải đưa một kẻ say rượu về nhà.
Bẩn chết đi được, người toàn mùi rượu.
Nghe tiếng mở cửa, Trì Dạng mí mắt cũng không nhấc lên, "Diệp Từ?"
Diệp Từ cởi giày, đi vòng qua huyền quan vào nhà.
Trì Dạng tắt bếp, "Muộn thế này còn gọi em qua đây."
"Không sao đâu ạ, cũng không xa mà." Diệp Từ cười nói, "Dù sao thì dạo này em nghỉ ngơi cũng sắp mọc nấm đến nơi rồi."
Diệp Từ đã theo Trì Dạng từ lúc cô ấy đóng bộ phim truyền hình đầu tiên, nhìn cô ấy chuyển mình, bước chân vào giới điện ảnh, mở studio riêng, đoạt giải Ảnh hậu, thấm thoắt đã tám năm.
Nhưng tám năm đối với con đường trở thành Ảnh hậu thực sự chẳng là gì.
Cho đến tận hôm nay Trì Dạng vẫn luôn rất liều mạng, gần như không bao giờ để bản thân nhàn rỗi.
Có lẽ ban đầu bước chân vào giới này hoàn toàn là vì đam mê, nhưng sau này kiên trì được là vì điều gì, chính Trì Dạng cũng không nói rõ được.
Trong đó, sự "phản đối" của Trì tổng thậm chí còn chiếm tỷ trọng lớn hơn cả đam mê – cô ấy nóng lòng muốn chứng minh cho người phụ nữ đó thấy lựa chọn của mình không hề sai lầm.
Gần đây vì 《Sơn Hải》 đang trong giai đoạn chuẩn bị tiền kỳ, cộng thêm Trì Dạng vừa mới đóng máy không lâu, lấy lý do sức khỏe để từ chối rất nhiều hoạt động, Diệp Từ mới được nghỉ ngơi theo một thời gian.
Nhìn Bùi Cửu Dao say khướt trên sô pha, Diệp Từ kéo chiếc chăn mỏng ra, theo phản xạ đưa tay dò hơi thở của cô.
Bùi Cửu Dao dường như không ngửi thấy mùi hương mình thích nữa, cau chặt mày tỏ vẻ bất mãn.
"Chị cũng mạnh tay quá rồi đấy, cứ vứt thẳng cô ấy ở đây thế này, chắc mai phải thay sô pha mất."
Diệp Từ lót chiếc chăn mỏng xuống dưới đầu Bùi Cửu Dao.
"Cũng tạm." Trì Dạng day day trán đáp lời.
Nếu là người khác, chắc chắn cô ấy đã vứt bỏ giữa đường rồi –
Không, nếu là người khác, làm sao Trì Dạng có thể lái xe đến đón được chứ.
Mùi rượu nồng nặc thế này, e là Trì Dạng đã ngay lập tức thấy chiếc xe này coi như bỏ đi rồi.
Nhưng nếu là Bùi Cửu Dao, cô ấy lại thấy mùi này không khó ngửi lắm, vẫn có thể chịu đựng được.
16
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
