0 chữ
Chương 5
Chương 5: Thiên vị trước mặt em
“Tôi làm mất mặt gì của anh? Hóa đơn ở bên trong, anh không tự xem được à? Có cần tôi dẫn anh đến cửa hàng tìm nhân viên đối chứng không?”
Cố Trạch Xuyên sững người một lúc, mới cúi đầu tìm hóa đơn.
Nhìn thấy hóa đơn, Cố Trạch Xuyên mới tin sợi dây chuyền này là thật, sắc mặt anh ta dịu đi một chút, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: “Sao lúc nãy em không nói là có hóa đơn?”
Nguyễn Sơ Đường hừ lạnh một tiếng: “Lười nói.”
Nói xong cô lại tiếp tục nghịch điện thoại.
Một lúc lâu sau, Cố Trạch Xuyên ngồi bên cạnh mới hạ giọng xin lỗi.
“Xin lỗi, chuyện hôm nay là anh hiểu lầm em rồi.”
Nguyễn Sơ Đường giả vờ không nghe thấy, hoàn toàn tập trung chơi game.
Cố Trạch Xuyên ngồi yên bên cạnh cô không nói gì thêm, nhưng ánh mắt lại luôn dõi theo nhóm người đang chơi game.
Chính xác hơn mà nói, là dõi theo Trần Uyển.
Nguyễn Sơ Đường chơi xong một ván game ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Cố Trạch Xuyên đang nhìn Trần Uyển.
Trần Uyển thua game, bị mọi người hò hét ép uống rượu.
Ban đầu Cố Trạch Xuyên còn cố kiềm chế.
Nhưng khi thấy Trần Uyển uống cạn ly thứ ba, chuẩn bị uống ly thứ tư, anh ta đột ngột đứng bật dậy, bước nhanh đến bên cạnh Trần Uyển, giật lấy ly rượu trên tay cô ấy.
“Dạ dày không tốt còn uống nhiều rượu như vậy, Trần Uyển, em không muốn sống nữa à?”
Ai cũng nhìn ra được Cố Trạch Xuyên đang tức giận.
Phòng bao vừa nãy còn đang ồn ào náo nhiệt lập tức im bặt.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.
Trần Uyển hờn dỗi, ngước mắt đối diện với ánh nhìn giận dữ của Cố Trạch Xuyên: “Anh quản tôi à?”
“Em không được uống rượu nữa.”
Cố Trạch Xuyên lạnh lùng quét mắt qua đám người chơi game, sa sầm mặt nói: “Ai dám ép cô ấy uống rượu nữa thử xem?”
Những người đó vội né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào anh ta.
Nguyễn Sơ Đường ngồi trên sô pha, lạnh lùng nhìn màn kịch vui này, khóe môi cong lên một nụ cười giễu cợt.
Trần Uyển đứng dậy định giật lại ly rượu.
Cố Trạch Xuyên giơ cao ly rượu không cho cô ấy chạm vào.
Trần Uyển nhón gót chân lên, không đứng vững liền ngã vào lòng Cố Trạch Xuyên.
Cố Trạch Xuyên theo phản xạ dùng tay kia ôm chặt lấy cô ấy: “Cẩn thận chút, bao nhiêu năm trôi qua rồi sao vẫn hấp tấp như vậy.”
Hai má Trần Uyển ửng hồng, dựa vào lòng Cố Trạch Xuyên ngẩng mặt nhìn anh ta, giọng nói mang theo ý nũng nịu.
“Cố Trạch Xuyên, anh thật đáng ghét.”
Những người xung quanh lại bắt đầu ồn ào trêu chọc.
Cố Trạch Xuyên vừa định nói gì đó, ngẩng đầu lên thì bất ngờ chạm phải đôi mắt lạnh như băng của Nguyễn Sơ Đường.
Anh ta dường như lúc này mới nhận ra bạn gái mình vẫn còn ở đây, như vừa tỉnh mộng vội rút bàn tay đang ôm eo Trần Uyển về, lùi lại hai bước.
Đám bạn của Cố Trạch Xuyên nhìn theo ánh mắt anh ta, lúc này cũng nhận ra Nguyễn Sơ Đường vẫn còn ở đây, vội vàng giúp anh ta giảng hòa.
“Nào chúng ta chơi tiếp đi, Trần Uyển dạ dày cậu không tốt thì đừng uống rượu nữa, thua thì đổi thành thật hay thách nhé.”
“Đề nghị này hay đó, cứ thật hay thách đi.”
Cố Trạch Xuyên ổn định lại tâm trạng rồi quay lại bên ghế sô pha.
Anh ta tưởng Nguyễn Sơ Đường sẽ ghen, sẽ giận dỗi với anh ta.
Thế nhưng Nguyễn Sơ Đường không nói gì cả.
Thái độ thờ ơ như không liên quan gì đến mình của cô ngược lại khiến trong lòng Cố Trạch Xuyên dấy lên một sự hoảng loạn khó hiểu.
Luôn cảm thấy Nguyễn Sơ Đường có gì đó không giống trước đây.
Sự im lặng lan ra giữa hai người.
Cố Trạch Xuyên lưỡng lự muốn giải thích vài câu, nhưng bên kia lại vang lên tiếng ồn ào trêu chọc.
“Trần Uyển cậu lại thua rồi, lần này chọn thật hay thách?”
Sự chú ý của Cố Trạch Xuyên lại bị Trần Uyển thu hút.
Ánh mắt anh ta dán chặt vào người Trần Uyển.
“Tôi chọn thách.”
Trần Uyển quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía Cố Trạch Xuyên, ý tứ không rõ ràng mà nhếch môi.
“Nào nào nào, các yêu cầu cho thử thách đều ở đây cả rồi, bốc đi.” Có người lấy ra một xấp giấy.
Cố Trạch Xuyên sững người một lúc, mới cúi đầu tìm hóa đơn.
Nhìn thấy hóa đơn, Cố Trạch Xuyên mới tin sợi dây chuyền này là thật, sắc mặt anh ta dịu đi một chút, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: “Sao lúc nãy em không nói là có hóa đơn?”
Nguyễn Sơ Đường hừ lạnh một tiếng: “Lười nói.”
Nói xong cô lại tiếp tục nghịch điện thoại.
Một lúc lâu sau, Cố Trạch Xuyên ngồi bên cạnh mới hạ giọng xin lỗi.
“Xin lỗi, chuyện hôm nay là anh hiểu lầm em rồi.”
Nguyễn Sơ Đường giả vờ không nghe thấy, hoàn toàn tập trung chơi game.
Cố Trạch Xuyên ngồi yên bên cạnh cô không nói gì thêm, nhưng ánh mắt lại luôn dõi theo nhóm người đang chơi game.
Nguyễn Sơ Đường chơi xong một ván game ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Cố Trạch Xuyên đang nhìn Trần Uyển.
Trần Uyển thua game, bị mọi người hò hét ép uống rượu.
Ban đầu Cố Trạch Xuyên còn cố kiềm chế.
Nhưng khi thấy Trần Uyển uống cạn ly thứ ba, chuẩn bị uống ly thứ tư, anh ta đột ngột đứng bật dậy, bước nhanh đến bên cạnh Trần Uyển, giật lấy ly rượu trên tay cô ấy.
“Dạ dày không tốt còn uống nhiều rượu như vậy, Trần Uyển, em không muốn sống nữa à?”
Ai cũng nhìn ra được Cố Trạch Xuyên đang tức giận.
Phòng bao vừa nãy còn đang ồn ào náo nhiệt lập tức im bặt.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.
Trần Uyển hờn dỗi, ngước mắt đối diện với ánh nhìn giận dữ của Cố Trạch Xuyên: “Anh quản tôi à?”
Cố Trạch Xuyên lạnh lùng quét mắt qua đám người chơi game, sa sầm mặt nói: “Ai dám ép cô ấy uống rượu nữa thử xem?”
Những người đó vội né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào anh ta.
Nguyễn Sơ Đường ngồi trên sô pha, lạnh lùng nhìn màn kịch vui này, khóe môi cong lên một nụ cười giễu cợt.
Trần Uyển đứng dậy định giật lại ly rượu.
Cố Trạch Xuyên giơ cao ly rượu không cho cô ấy chạm vào.
Trần Uyển nhón gót chân lên, không đứng vững liền ngã vào lòng Cố Trạch Xuyên.
Cố Trạch Xuyên theo phản xạ dùng tay kia ôm chặt lấy cô ấy: “Cẩn thận chút, bao nhiêu năm trôi qua rồi sao vẫn hấp tấp như vậy.”
Hai má Trần Uyển ửng hồng, dựa vào lòng Cố Trạch Xuyên ngẩng mặt nhìn anh ta, giọng nói mang theo ý nũng nịu.
“Cố Trạch Xuyên, anh thật đáng ghét.”
Cố Trạch Xuyên vừa định nói gì đó, ngẩng đầu lên thì bất ngờ chạm phải đôi mắt lạnh như băng của Nguyễn Sơ Đường.
Anh ta dường như lúc này mới nhận ra bạn gái mình vẫn còn ở đây, như vừa tỉnh mộng vội rút bàn tay đang ôm eo Trần Uyển về, lùi lại hai bước.
Đám bạn của Cố Trạch Xuyên nhìn theo ánh mắt anh ta, lúc này cũng nhận ra Nguyễn Sơ Đường vẫn còn ở đây, vội vàng giúp anh ta giảng hòa.
“Nào chúng ta chơi tiếp đi, Trần Uyển dạ dày cậu không tốt thì đừng uống rượu nữa, thua thì đổi thành thật hay thách nhé.”
“Đề nghị này hay đó, cứ thật hay thách đi.”
Cố Trạch Xuyên ổn định lại tâm trạng rồi quay lại bên ghế sô pha.
Anh ta tưởng Nguyễn Sơ Đường sẽ ghen, sẽ giận dỗi với anh ta.
Thế nhưng Nguyễn Sơ Đường không nói gì cả.
Thái độ thờ ơ như không liên quan gì đến mình của cô ngược lại khiến trong lòng Cố Trạch Xuyên dấy lên một sự hoảng loạn khó hiểu.
Luôn cảm thấy Nguyễn Sơ Đường có gì đó không giống trước đây.
Sự im lặng lan ra giữa hai người.
Cố Trạch Xuyên lưỡng lự muốn giải thích vài câu, nhưng bên kia lại vang lên tiếng ồn ào trêu chọc.
“Trần Uyển cậu lại thua rồi, lần này chọn thật hay thách?”
Sự chú ý của Cố Trạch Xuyên lại bị Trần Uyển thu hút.
Ánh mắt anh ta dán chặt vào người Trần Uyển.
“Tôi chọn thách.”
Trần Uyển quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía Cố Trạch Xuyên, ý tứ không rõ ràng mà nhếch môi.
“Nào nào nào, các yêu cầu cho thử thách đều ở đây cả rồi, bốc đi.” Có người lấy ra một xấp giấy.
16
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
