0 chữ
Chương 4
Chương 4: Mất mặt vì món quà
Một luật sư quèn không tên tuổi như cô, không nỡ bỏ ra số tiền đó để mua hàng thật tặng Tô Thu Ý.
Sắc mặt Cố Trạch Xuyên rất khó coi: “Sơ Đường, em hết tiền thì cứ nói với anh, quà tặng anh cũng có thể chuẩn bị giúp em, sao em lại...”
Sao em lại tặng đồ giả.
Những lời tiếp theo Cố Trạch Xuyên không tiện nói ra, nhưng những người có mặt ở đây đều hiểu.
Nguyễn Sơ Đường lạnh lùng nhìn sang: “Cố Trạch Xuyên, anh cũng nghĩ tôi tặng đồ giả à?”
Cố Trạch Xuyên sa sầm mặt không trả lời.
Tô Thu Ý cười gượng, đứng ra giảng hòa: “Không phải đâu mà, tớ với Sơ Đường thân nhau lắm, sao cậu ấy có thể tặng đồ giả cho tớ được, mọi người đừng nói vậy, tổn thương người ta lắm đó.”
Cô ấy nói thì nói vậy, nhưng Nguyễn Sơ Đường vẫn nhìn thấy một tia chán ghét trong mắt Tô Thu Ý.
Tim Nguyễn Sơ Đường nguội lạnh đi một nửa.
Sở dĩ cô bỏ ra hơn năm mươi nghìn tệ mua sợi dây chuyền này tặng Tô Thu Ý là để cảm ơn sự quan tâm ít ỏi mà cô ấy dành cho mình trước đây.
Ba năm trước, Nguyễn Sơ Đường vì từ chối liên hôn mà gây gổ với gia đình, một mình chạy đến Hải Thành.
Ông Nguyễn Thiệu Đông đã khóa thẻ của cô, cắt đứt nguồn kinh tế, cô không dùng bất kỳ mối quan hệ nào của nhà họ Nguyễn, dựa vào nỗ lực của bản thân tìm được một công việc ở văn phòng luật.
Năm đầu tiên, Nguyễn Sơ Đường làm luật sư thực tập, lương tháng chỉ có bốn nghìn tệ. Một năm sau lấy được chứng chỉ hành nghề luật sư, lương có tăng lên, nhưng cũng không cao, trong mắt đám người này, cô chính là một kẻ nghèo kiết xác.
Đám cậu ấm cô chiêu trong giới của Cố Trạch Xuyên trước nay luôn coi thường kiểu “nghèo rớt mồng tơi” như cô, mỗi lần đi chơi đều công khai hoặc ngấm ngầm tẩy chay, cô lập cô.
Cố Trạch Xuyên làm như không thấy, nhưng Tô Thu Ý lại giúp cô giải vây vài lần, còn chủ động bắt chuyện với cô.
Sơ Đường còn tưởng Tô Thu Ý không giống những người khác, không ngờ cô ấy cũng coi thường mình từ tận đáy lòng.
Thật nực cười.
Tối hôm cô đồng ý liên hôn, ông Nguyễn Thiệu Đông đã khôi phục quyền sử dụng thẻ ngân hàng cho cô, năm mươi nghìn tệ đối với cô mà nói chẳng khác nào năm xu.
“Đưa sợi dây chuyền cho anh đi, hôm khác anh sẽ tặng bù cho em một món quà sinh nhật khác.” Cố Trạch Xuyên lên tiếng: “Sơ Đường không hiểu chuyện, xin lỗi nhé.”
Tô Thu Ý liếc nhìn Nguyễn Sơ Đường, lại nhìn Cố Trạch Xuyên, rơi vào tình thế khó xử.
Nếu cô ấy không đưa sợi dây chuyền cho Cố Trạch Xuyên, thì chính là không nể mặt anh ta.
Nếu đưa, tức là cô ấy cũng cho rằng sợi dây chuyền là đồ giả, bề ngoài thì Nguyễn Sơ Đường mất mặt, nhưng Nguyễn Sơ Đường là bạn gái của Cố Trạch Xuyên, nên thực tế người mất mặt vẫn là Cố Trạch Xuyên.
“Anh ta muốn thì cậu cứ đưa cho anh ta đi.” Nguyễn Sơ Đường khoanh tay, lạnh lùng nhìn Cố Trạch Xuyên.
Tô Thu Ý đành phải đưa sợi dây chuyền cho anh ta.
Trần Uyển đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Trạch Xuyên, anh đừng trách cô Nguyễn, cô ấy cũng chỉ có ý tốt thôi mà.”
Cố Trạch Xuyên không nói gì, mặt mày vẫn sa sầm.
Lúc này, có người đề nghị chơi trò chơi để làm dịu bầu không khí.
Trần Uyển cười nói đi tới uống rượu chơi trò chơi cùng bọn họ.
Nguyễn Sơ Đường không thích tham gia náo nhiệt kiểu này, bèn một mình đi đến ghế sô pha trong góc ngồi xuống.
Cố Trạch Xuyên mặt lạnh đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Nguyễn Sơ Đường không thèm để ý đến anh ta, tự mình nghịch điện thoại.
Một lúc sau, Cố Trạch Xuyên trầm giọng nói: “Em không có tiền thì có thể tặng món rẻ hơn một chút, cũng còn hơn là tặng đồ giả.”
“Anh thấy nó là đồ giả thì trả lại cho tôi đi.” Mắt Nguyễn Sơ Đường vẫn dán vào điện thoại, giọng điệu thờ ơ.
“Em làm vậy là làm mất mặt anh đó, em biết không?”
Nguyễn Sơ Đường nhắm mắt hít sâu hai hơi, rồi đột nhiên mở mắt ra.
Cô quay đầu nhìn Cố Trạch Xuyên.
Sắc mặt Cố Trạch Xuyên rất khó coi: “Sơ Đường, em hết tiền thì cứ nói với anh, quà tặng anh cũng có thể chuẩn bị giúp em, sao em lại...”
Sao em lại tặng đồ giả.
Những lời tiếp theo Cố Trạch Xuyên không tiện nói ra, nhưng những người có mặt ở đây đều hiểu.
Nguyễn Sơ Đường lạnh lùng nhìn sang: “Cố Trạch Xuyên, anh cũng nghĩ tôi tặng đồ giả à?”
Cố Trạch Xuyên sa sầm mặt không trả lời.
Tô Thu Ý cười gượng, đứng ra giảng hòa: “Không phải đâu mà, tớ với Sơ Đường thân nhau lắm, sao cậu ấy có thể tặng đồ giả cho tớ được, mọi người đừng nói vậy, tổn thương người ta lắm đó.”
Cô ấy nói thì nói vậy, nhưng Nguyễn Sơ Đường vẫn nhìn thấy một tia chán ghét trong mắt Tô Thu Ý.
Sở dĩ cô bỏ ra hơn năm mươi nghìn tệ mua sợi dây chuyền này tặng Tô Thu Ý là để cảm ơn sự quan tâm ít ỏi mà cô ấy dành cho mình trước đây.
Ba năm trước, Nguyễn Sơ Đường vì từ chối liên hôn mà gây gổ với gia đình, một mình chạy đến Hải Thành.
Ông Nguyễn Thiệu Đông đã khóa thẻ của cô, cắt đứt nguồn kinh tế, cô không dùng bất kỳ mối quan hệ nào của nhà họ Nguyễn, dựa vào nỗ lực của bản thân tìm được một công việc ở văn phòng luật.
Năm đầu tiên, Nguyễn Sơ Đường làm luật sư thực tập, lương tháng chỉ có bốn nghìn tệ. Một năm sau lấy được chứng chỉ hành nghề luật sư, lương có tăng lên, nhưng cũng không cao, trong mắt đám người này, cô chính là một kẻ nghèo kiết xác.
Đám cậu ấm cô chiêu trong giới của Cố Trạch Xuyên trước nay luôn coi thường kiểu “nghèo rớt mồng tơi” như cô, mỗi lần đi chơi đều công khai hoặc ngấm ngầm tẩy chay, cô lập cô.
Sơ Đường còn tưởng Tô Thu Ý không giống những người khác, không ngờ cô ấy cũng coi thường mình từ tận đáy lòng.
Thật nực cười.
Tối hôm cô đồng ý liên hôn, ông Nguyễn Thiệu Đông đã khôi phục quyền sử dụng thẻ ngân hàng cho cô, năm mươi nghìn tệ đối với cô mà nói chẳng khác nào năm xu.
“Đưa sợi dây chuyền cho anh đi, hôm khác anh sẽ tặng bù cho em một món quà sinh nhật khác.” Cố Trạch Xuyên lên tiếng: “Sơ Đường không hiểu chuyện, xin lỗi nhé.”
Tô Thu Ý liếc nhìn Nguyễn Sơ Đường, lại nhìn Cố Trạch Xuyên, rơi vào tình thế khó xử.
Nếu cô ấy không đưa sợi dây chuyền cho Cố Trạch Xuyên, thì chính là không nể mặt anh ta.
Nếu đưa, tức là cô ấy cũng cho rằng sợi dây chuyền là đồ giả, bề ngoài thì Nguyễn Sơ Đường mất mặt, nhưng Nguyễn Sơ Đường là bạn gái của Cố Trạch Xuyên, nên thực tế người mất mặt vẫn là Cố Trạch Xuyên.
Tô Thu Ý đành phải đưa sợi dây chuyền cho anh ta.
Trần Uyển đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Trạch Xuyên, anh đừng trách cô Nguyễn, cô ấy cũng chỉ có ý tốt thôi mà.”
Cố Trạch Xuyên không nói gì, mặt mày vẫn sa sầm.
Lúc này, có người đề nghị chơi trò chơi để làm dịu bầu không khí.
Trần Uyển cười nói đi tới uống rượu chơi trò chơi cùng bọn họ.
Nguyễn Sơ Đường không thích tham gia náo nhiệt kiểu này, bèn một mình đi đến ghế sô pha trong góc ngồi xuống.
Cố Trạch Xuyên mặt lạnh đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Nguyễn Sơ Đường không thèm để ý đến anh ta, tự mình nghịch điện thoại.
Một lúc sau, Cố Trạch Xuyên trầm giọng nói: “Em không có tiền thì có thể tặng món rẻ hơn một chút, cũng còn hơn là tặng đồ giả.”
“Anh thấy nó là đồ giả thì trả lại cho tôi đi.” Mắt Nguyễn Sơ Đường vẫn dán vào điện thoại, giọng điệu thờ ơ.
“Em làm vậy là làm mất mặt anh đó, em biết không?”
Nguyễn Sơ Đường nhắm mắt hít sâu hai hơi, rồi đột nhiên mở mắt ra.
Cô quay đầu nhìn Cố Trạch Xuyên.
17
0
3 tháng trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
