TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28: Không phải con búp bê sứ vỡ thôi sao?

"Được rồi!" Cố Trạch Xuyên bước lên che chắn trước mặt Trần Uyển: "Nguyễn Sơ Đường, cô đừng kiếm chuyện nữa, không phải chỉ là con búp bê sứ vỡ thôi sao? Vỡ thì mua con khác là được, cô cần gì phải làm khó Trần Uyển!"

"Bốp——" Tiếng bạt tai giòn giã vang lên đột ngột.

Nguyễn Sơ Đường dùng hết sức tát Cố Trạch Xuyên một cái.

Cố Trạch Xuyên và Trần Uyển đều sững sờ.

"Biến!" Nguyễn Sơ Đường gầm lên với Cố Trạch Xuyên: "Liên quan quái gì đến anh! Anh lấy tư cách gì tha thứ thay tôi?"

Trần Uyển thấy Cố Trạch Xuyên bị tát, cũng nổi nóng, cô đẩy Cố Trạch Xuyên đang che trước mặt ra, hùng hổ đối mặt với Nguyễn Sơ Đường: "Cô dựa vào đâu mà đánh người?"

"Bốp——" Lại một tiếng bạt tai vang dội.

"Cô cũng biến đi!"

Trên má Trần Uyển lập tức hằn lên một dấu tay đỏ rực.

Trần Uyển bị tát một cái, vừa tức vừa vội, sao có thể bỏ qua dễ dàng.

Cô ta trợn mắt giơ tay định tát lại, Nguyễn Sơ Đường liền tóm lấy cổ tay cô ta, quăng mạnh sang bên cạnh. Trần Uyển ngã sõng soài trên đất, bàn tay đè trúng đống mảnh sứ vỡ, máu tươi lập tức chảy đầm đìa.

"A—— Tay tôi! Tay của tôi!" Trần Uyển hét lên thảm thiết.

Cố Trạch Xuyên hoàn hồn, vội vàng chạy tới xem vết thương của Trần Uyển: "Uyển Uyển, em không sao chứ?"

"Đáng đời!" Nguyễn Sơ Đường lạnh lùng nhìn: "Nếu cô không đập vỡ thì cũng không bị đâm vào tay."

"Nguyễn Sơ Đường, cô quá đáng lắm rồi!" Cố Trạch Xuyên trừng mắt nhìn Nguyễn Sơ Đường, giận dữ nói: "Mau xin lỗi Uyển Uyển đi!"

Ánh mắt Nguyễn Sơ Đường sắc lạnh: "Là cô ta phải xin lỗi tôi, cô ta đã làm vỡ đồ của tôi."

"Anh Trạch Xuyên, đau quá." Trần Uyển dựa vào lòng Cố Trạch Xuyên, khóc như hoa lê đẫm mưa: "Anh mau đưa em đến bệnh viện đi, em đau thật mà."

"Uyển Uyển, em chịu khó một chút, anh đưa em đến bệnh viện ngay."

Cố Trạch Xuyên nói xong liền bế ngang Trần Uyển lên, lúc đi ngang qua Nguyễn Sơ Đường, anh ta hung hăng lườm cô một cái, mặt đầy u ám nói: "Cô biến đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!"

"Được." Nguyễn Sơ Đường mặt không cảm xúc, đáp gọn lỏn.

Cố Trạch Xuyên khựng lại, cảm thấy Nguyễn Sơ Đường thật sự rất khác thường.

Nhưng anh ta không thể bận tâm nhiều như vậy, tay Trần Uyển vẫn đang không ngừng nhỏ máu, anh ta quay đầu lại nhìn Nguyễn Sơ Đường thật sâu, rồi bế Trần Uyển vội vã xuống lầu.

Sau khi hai người đó rời đi, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Nguyễn Sơ Đường chậm rãi đi đến bên đống mảnh sứ vỡ, ngồi xổm xuống, bàn tay run rẩy muốn chạm vào chúng.

Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống những mảnh sứ.

"Mẹ ơi, con xin lỗi... Con không thể bảo vệ món quà mẹ để lại cho con... Xin lỗi mẹ..."

Trong căn phòng rộng lớn, cô gái nhỏ ngồi thụp trên đất, khóc không thành tiếng.

Năm Sơ Đường mười hai tuổi, mẹ cô mắc một cơn bạo bệnh.

Người phụ nữ dịu dàng, tĩnh lặng, khóe môi luôn nở nụ cười ấy, bị bệnh tật dày vò đến tiều tụy, gầy trơ xương.

Sơ Đường lúc đó vừa vào cấp hai, mỗi ngày tan học không về nhà ngay mà đến bệnh viện trước tiên.

Tiểu Sơ Đường ở bên cạnh mẹ Tô Thanh Vận, kể cho mẹ nghe những chuyện thú vị ở trường, hát cho mẹ nghe những bài hát cô giáo mới dạy.

"Mẹ ơi, khi nào mẹ mới khỏe lại ạ?" Tiểu Sơ Đường ngồi bên giường bệnh của mẹ, đôi mắt trong veo ẩn chứa nỗi buồn mơ hồ.

Mẹ đã bệnh hơn nửa năm rồi, tình trạng của bà dường như ngày càng tệ đi.

Tô Thanh Vận nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Sơ Đường, khóe môi cong lên dịu dàng, ôn tồn nói: "Bác sĩ nói mẹ sắp được xuất viện rồi."

"Thật không ạ?" Mắt Tiểu Sơ Đường sáng lên, giọng trong trẻo hỏi.

"Ừ." Môi Tô Thanh Vận trắng bệch, mặt không còn chút huyết sắc, nhưng ánh mắt nhìn Tiểu Sơ Đường lại dịu dàng mà kiên định: "Mấy hôm nữa mẹ xuất viện, sẽ đón sinh nhật cùng Đường Đường."

"Tuyệt quá ạ."

Tiểu Sơ Đường tin rồi.

Cô bé cứ ngỡ mẹ thật sự sắp khỏe lại.

15

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.