Chương 246
c246: thay đổi kế hoạch 1
Khoảng hai mươi phút sau, tên sứ giả đã hoàn toàn bị Dạ Vũ thôn phệ.
Con hàng này lâu ngày không được ăn người, lần này được thoả mãn tâm can, khiến cô ả càng thêm ướt át, giống như mới được trải qua chuyện giường chiếu.
Nhưng khi nghĩ tới cảnh cô nàng hoá thành đống bầy nhầy, thực khiến người ta phát ra kinh tởm tâm tư.
Cùng lúc Dạ Vũ ăn xong tên sứ giả, cũng là lúc đám người Binh Vương cùng Minh Vương xong việc thay lại quần áo, người ngợm cũng là thơm tho hẳn.
Lần này tiến vào đại sảnh, khuôn mặt của bọn họ đều treo lên một tầng sợ hãi.
Trước đây khi nhìn thấy Dạ Vũ, bọn họ là có tâm tư muốn chơi nàng, quần thảo một đêm. Nhưng hiện tại chứng kiến cảnh này, bọn họ liền lập tức tam quan sụp đổ.
Giờ mà cho nàng trần truồng nằm trên giường dạng háng bảo bọn họ chơi, có cho mười cái mạng cũng là không thể lên nổi, bởi khung cảnh vừa rồi quá ác tâm, ác đến nỗi các tiểu đệ đệ của bọn họ đều là co rúm, không dám giương kiếm bắn cung.
Bước vào đại sảnh, thấy máu me đã không còn, tên sứ giả cũng không thấy, chỉ thấy mỗi tân thủ lĩnh cùng Dạ Vũ tại, bọn họ liền biết, tên kia là hoàn toàn bị ăn thịt, bị ăn trong đau khổ.
Cả đám nuốt nước bọt không dám hé môi, chỉ chầm chậm từng bước tiến gần tới vị trí ban đầu ngồi xuống.
Lần này hình tượng tân thủ lĩnh trong lòng bọn hắn đã cao ngất đến lạ thường.
Nếu nói trước kia ủng hộ là vì ân nghĩa, thì nay trong ân nghĩa đó là bao trùm bởi sự sợ hãi, tuy không nói là tột độ, nhưng thực sự cách xử lý của Thắng vừa rồi khiến bọn họ bất giác gieo xuống trong tâm một nỗi sợ vô hình.
Nhìn thấy mọi người đã đông đủ trở lại, Thắng mới chầm chậm lên tiếng.
“Kế hoạch tấn công bất ngờ trong đêm hoàn toàn hoãn lại, chúng ta sẽ thay đổi kế sách!”
“Thay đổi kế sách? Vậy chúng ta sẽ làm những gì?....” Đám người sau khi nghe được Thắng tuyên bố, liền lập tức hoang mang.
Kế hoạch đã lên, bên Lang Vương cùng Sát Vương bộ cũng đã được nhận chỉ lệnh, chẳng lẽ lại dừng lại? Chẳng phải hiện tại là thời cơ tốt nhất để tấn công địch hay sao?
“Chúng ta sẽ không tấn công, mà thay vào đó... làm theo lời bọn chúng, tiến hành đổi người!”
Đưa mắt nhìn qua tất cả mọi người, Thắng hơi híp mắt lại, khoé miệng nhếch lên mỉm cười.
“Cái gì? Không được! Như vậy chẳng phải là đám người Hư Không thành được như ý sao? Với lại, hiện tại tên sứ giả kia đã chết, sao chúng ta có thể...” Minh Vương không đồng ý, nhất quyết ngăn cản.
“Vấn đề sứ giả ta đã giải quyết. Dạ Vũ, cho bọn họ xem khả năng của ngươi!” Thắng hất đầu, ra hiệu cho Dạ Vũ thể hiện bản lĩnh của nàng.
Nghe được thần vương mệnh lệnh, Dạ Vũ liền ngay lập tức hoá thành chất bầy nhầy vừa rồi, khiến đám người vô thức nuốt một ngụm nước bọt, đang không biết ý tứ của tân thủ lĩnh thì cảnh tượng tiếp theo cũng là khiến bọn họ hiểu ra phần nào.
Chỉ thấy Dạ Vũ đang từ một mỹ nhân đẫy đà liền hoá thành tên sứ giả vừa rồi, nhìn y như đúc, từ biểu cảm cho tới tông giọng, nhìn không hề phát hiện ra điểm kỳ lạ nào.
“Dù là vậy, ngài cũng không thể đi vào nguy hiểm được! Hiện tại thủ lĩnh đang bị bắt, nếu đem ngài giao nộp cho bọn chúng, sau đó chúng lại thất hứa không chịu trao trả nữ thủ lĩnh thì sao? Chẳng phải Hắc Dạ sẽ như rắn mất đầu?”
Một tên tiểu đội trưởng bên phía Binh Vương vội vàng đứng lên ngăn cản.
Theo hắn thấy, nếu để vị tân thủ lĩnh này đứng đầu, chắc chắn sẽ một đường đưa các anh em Hắc Dạ đi một hướng cường thịnh, bởi từ vừa rồi đối phương thể hiện một mặt tàn khốc với địch nhân, hắn liền biết vị này tân thủ lĩnh không tầm thường, chỉ có kẻ này tại, Hắc Dạ mới đi lên đỉnh phong.
Vì vậy, thà mất nữ thủ lĩnh, còn hơn để vị tân thủ lĩnh này gặp nguy hiểm. Núi xanh thì sợ gì không có củi đốt? Chỉ cần vị tân thủ lĩnh này còn sống, lãnh đạo bọn họ, thì tương lai không xa, Hư Không thành chắc chắn sẽ lại bị bọn họ đạp tại dưới chân như ngày xưa.
“Yên tâm, ta lần này đi vào, là muốn nhìn xem tên thủ lĩnh của Hư Không thành là kẻ thế nào. Nhân tiện, tặng bọn chúng chút lễ vật...” Thắng tự tin mỉm cười.
“Ngài làm thế là không được, độ nguy hiểm là quá cao, không ấy, để bọn ta thay ngài tiến vào...” Vẫn là tên tiểu đội trưởng vừa rồi, hắn thực sợ tân thủ lĩnh gặp bất trắc.
Thắng có chút kinh ngạc nhìn về phía tên tiểu đội trưởng này, hắn không biết vì sao đối phương lại nhất quyết muốn bảo toàn tính mạng của hắn, nhưng từ trong mắt đối phương, hắn là thấy được sự lo lắng cùng kiên định.
“Ngươi tên là gì?”
Thấy tân thủ lĩnh hướng mình hỏi, tên tiểu đội trưởng kia lập tức đứng dậy, chào theo kiểu quân ngũ, xong sau đó hướng Thắng hô.
“Thưa tân thủ lĩnh, tôi tên Nguyễn Mạnh Thành!”
“Tốt lắm, nếu sau chiến dịch này chúng ta chiến thắng trở về, ngươi hãy làm cận vệ của ta!” Thắng mỉm cười nhìn đối phương.
Một kẻ vừa mới tiếp xúc với hắn không lâu, lại dám vì mình thay thế đi vào chỗ hiểm. Kẻ này là người tài, hắn phải sử dụng.
Nghe được Thắng lời nói, đám người kinh ngạc hướng về phía tên tiểu đội trưởng này nhìn lại, tất cả mọi người đều là âm thầm dơ lên ngón tay cái.
Được lắm, tên này vậy mà thành công ôm chặt bắp đùi chỉ bằng lời nói.
Kinh ngạc không chỉ đám người bọn họ, mà ngay cả tên tiểu đội trưởng Thành này cũng là ngạc nhiên không thôi, hắn thực không dám tin, chỉ là muốn giữ lại cho Hắc Dạ anh em một ngọn lửa, lại được đối phương chú ý, muốn đề bạt mình làm cận vệ.
Tin này tuy tốt, nhưng đối phương lại sắp vào chốn nguy hiểm, hoàn toàn không có gì gọi là vui sướng cảm giác.
Dạ Vũ đứng một bên, âm thầm ghen tị nhìn về phía tên nhân loại này.
Nàng là phải hướng tân thần vương cầu xin, để đối phương hành hạ, mới được đi theo a, vậy mà tên này chỉ nói một câu, đã được thần vương chú ý, đề cử làm cận vệ, khiến nàng thực chết tâm cũng có.
“Vậy ngài...” Thành lo lắng, nhìn về phía thủ lĩnh đang ngồi trước mặt
“Ta vẫn sẽ vào bên trong. Các ngươi quên mất các cụ có câu ‘không vào hang cọp, sao bắt được cọp con’ sao?
Với lại, ta cũng là muốn nhìn một lần tên thủ lĩnh Hư Không thành, xem hắn là kẻ thế nào...”
Thắng nở một nụ cười, một nụ cười tràn đầy âm hiểm.
Thực con mẹ nó, hắn thực chờ mong a, muốn xem cái kế sách mà mình vừa nghĩ tới liệu có hiệu quả hay không đây.
Lần này trao đổi, hắn sẽ tặng cho đám người Hư Không thành một món quà rất ư là tuyệt vời.
“Báo, bên Lang Vương cùng Sát Vương vừa đánh điện đàm trả lời.” Một tên binh sĩ phấn khởi lao tới báo cáo.
“Họ nói sao?” Binh Vương ngồi một bên, nhìn về phía tên binh sĩ này dò hỏi.
“Bọn họ đồng ý rạng sáng ngày mai, sẽ theo chỉ thị của tân thủ lĩnh, đánh vào cơ sở của Hư Không thành!”
Vừa rồi truyền tin phát lệnh công kích cho hai bộ kia, người binh sĩ này khá lo lắng, sợ đối phương không đồng ý đây, hiện tại biết được đối phương đồng thuận, liền phấn khởi không thôi, vội chạy tới đây báo tin tốt này.
“Thông báo lại với bọn họ, kế hoạch có chút thay đổi. Ngày mai vẫn sẽ tiến hành theo yêu cầu của đám người Hư Không thành, bảo bọn họ không cần phải tấn công vào hai cơ sở kia nữa!”
Thắng ngồi tại chính diện, nhìn về phía tên binh sĩ phân phó.
“Gì cơ?” Đang trong trạng thái vui vẻ, não tên binh sĩ này không kịp loading những gì Thắng vừa nói, trạng thái có chút ngu ngơ, đứng đần tại chỗ.
“Ta bảo ngươi liên hệ lại với bọn họ, không cần phải tấn công nữa!” Thắng kiên nhẫn nhắc lại lần nữa, cho đối phương rõ ràng.
“Không, không tấn công nữa ạ?” Tên binh sĩ lúc này mới loading kịp, vội khó tin nhìn tân thủ lĩnh.
“Đúng vậy, mai chúng ta sẽ tiến hành đổi người!” Thắng gật đầu.
“Cái cái này...” Tên binh sĩ ấp úng, không dám tin nhìn về phía tân thủ lĩnh.
Mới vừa rồi kế hoạch còn là lên đàng hoàng, cách anh em đã sẵn sàng tử chiến, vậy mà tân thủ lĩnh lại quyết định lựa chọn đi vào tay địch, khiến tên binh sĩ này có chút không theo được diễn biến.
“Đi đi, nói với họ những gì ta vừa nói với ngươi. Với lại, nhắc nhở bọn họ, đề phòng xem có địch tấn công hay không! Luôn cử ra trinh sát thám thính tình hình, nếu thấy có địch nhân gần đó, thì cứ ra tay tiêu diệt, đánh theo kiểu ám sát, không liều mạng.
Khi thấy đối phương có ý định rút lui, thì lập tức đuổi theo quấy nhiễu!”
Thắng hướng tên binh sĩ vừa rồi phân phó, sau khi xác định được đối phương đã hoàn toàn nhớ những gì mình nói, hắn mới không chút luyến tiếc đuổi gã binh sĩ đưa tin này đi.
“Được rồi, buổi họp tới đây kết thúc. Mọi người về phòng mình nghỉ ngơi, mai vẫn sẽ là phải chiến một trận, nên là các ngươi quay về tĩnh dưỡng, chuẩn bị cho ngày mai đi!”
Thắng an vị tại trên ghế thủ lĩnh, đưa ánh mắt đảo qua đám người.
Biết không thể khuyên nhủ đối phương, hai tên đầu lĩnh cùng các tiểu đội trưởng chỉ có thể buồn chán mà rời đi.
Chờ đám người này đi xa, Thắng mới truyền âm, gọi Cốt Toại vào chính điện.
“Thần vương!” Cốt Toại từ bên ngoài đi vào trong, bên người còn xách theo một tên zombie cấp giới toạ trung cấp.
Nhìn Cốt Toại xương tay bị chệch, phần chân thì nát, Thắng liền biết, đối phương hẳn là vừa trải qua một trận khổ chiến đây.
“Khổ cực ngươi!” Thắng vỗ vỗ vai Cốt Toại, gật đầu nhìn đối phương.
“Vì thần vương mà cống hiến, là vinh dự của Cốt Toại!” Cốt Toại hơi khom người, hướng Thắng cung kính.
“Nhân loại... “ Tên zombie cấp giới toạ tức giận, hướng Thắng nhìn lên, đôi mắt tràn ngập tử khí.
“Nó đã được tiêm thuốc?” Thắng hướng Cốt Toại dò hỏi.
“Đã, tân thần vương.” Cốt Toại gật đầu.
Để bắt sống được đầu zombie cao cấp này, Cốt Toại đã mất rất nhiều sức lực, mới có thể trấn áp được đối phương, tiêm vào cơ thể nó một loại vật chất, có tên giam cầm.
Đây là loại dược vật do Dạ Vũ mới nghiên cứu ra sau khi tiếp xúc với Minh, nữ thủ lĩnh Hắc Dạ.
Nàng muốn chế tạo một chi huyết thanh có thể trấn áp tu vi của người khác, dù là giới toạ cấp, cũng chỉ có thể đau khổ chịu trận.
Chính loại huyết thanh này, đã trấn áp tu vi của đầu zombie giới toạ trước mặt, và tên sứ giả khi trước.
30
0
6 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
