Chương 245
c245: một ta khác?
“Tân thủ lĩnh, sứ giả của Hư Không thành đã được áp giải tới đây! Hiện y đang tại phía bên ngoài!” Một tên binh sĩ tiến vào bên trong chính điện, hướng Thắng báo cáo.
“Đưa hắn vào!” Thắng ngồi tại chính giữa, gật đầu hô lên.
Chốc nát sau, người binh sĩ kia đã áp giải vào một tên nhân loại, từ khí thế phát ra, đối phương hẳn là cấp vương trung kì.
“Quỳ xuống!” Tên binh sĩ kia lập tức hướng tên sứ giả này đá đít, khiến tên sứ giả bị mất đà, ngã bổ nhào, mông chổng vó lên trời.
Tuy tên binh sĩ này chỉ là cấp quân trung kì, nhưng hắn là không sợ tên sứ giả cấp vương, bởi đối phương mới bị hạ thuốc độc, hiện tại không thể sử dụng sức mạnh, nên y khá là bạo gan, nếu đổi lại bình thường, cho y mười cái mạng cũng không dám hướng cao thủ cấp vương đá đít.
“Được rồi, ngươi ra ngoài đi!” Một tên tiểu đội trưởng bên Binh Vương bộ gật đầu, hướng tên binh sĩ kia đuổi đi.
Đợi tên binh sĩ vừa rồi đi xa, Thắng mới hướng tên sứ giả của Hư Không thành trầm giọng hỏi.
“Hư không thành các ngươi... có bao nhiêu cao thủ?”
Tên sứ giả này nhếch mép mỉm cười, đưa mắt nhìn lên, khuôn mặt mới vừa lạnh lùng, khi nhìn thấy khuôn mặt của Thắng, y liền đông cứng lại, miệng lắp bắp hô.
“Thủ... thủ lĩnh! Sao ngài lại ở đây?”
Đám người ngồi quanh nghi hoặc, nhìn về phía tên sứ giả này, đến cả Thắng cũng là nhíu mày vài cái, nghi ngờ nhìn về phía đối phương.
“Thủ lĩnh gì? Ta đang hỏi ngươi, các ngươi Hư Không thành có bao nhiêu cao thủ? Cấp vương, cấp hoàng và cả giới toạ, số lượng bao nhiêu? Lập tức liệt kê ra đây!”
Thắng gõ tay lên bàn, vang lên vài tiếng cộp cộp, đôi mắt sắc bén nhìn về phía đối phương.
“Ngươi... không phải thủ lĩnh! Thủ lĩnh không yếu như vậy!” Tên sứ giả này sau khi cảm nhận được khí tức từ Thắng, liền ngay lập tức quả quyết khẳng định.
“Nói xàm cái gì? Còn không mau kê khai số lượng người của các ngươi?” Minh Vương ở một bên mất kiên nhẫn, hướng tên sứ giả gầm thét, hô hào.
“Chờ đã! Ngươi khi nhìn thấy ta, liền luôn mồm nói thủ lĩnh... vậy, thủ lĩnh ngươi tên gì?” Thắng hơi híp mắt lại, nhìn về phía sứ giả của Hư Không thành.
Từ khi xuyên tới đây, hắn là xác định nơi này không phải thế giới gốc, nó là một thế giới song song khác.
Như vậy, nơi này chắc chắn có một Thắng khác tồn tại. Và từ khi hắn có mặt tại đây, chưa thấy kẻ này xuất hiện.
Khi đó hắn nghĩ, khả năng cao bản thân của thế giới này đã chết, hoặc cũng có thể, kẻ đó đang ẩn mình tại đâu đó trong thế giới này.
Hắn đã hướng Nguyên Anh truy hỏi, nhưng luôn không nhận được câu trả lời.
Hiện tại tên này vừa nhìn thấy mình liền liên tục hô thủ lĩnh, đợi đến khi định hồn, mới xác định mình không phải. Như vậy suy ra, bản thân của thế giới này chính là thủ lĩnh của Hư Không thành.
Còn việc Minh biết được rõ hắn tên gì, cùng các thông tin chi tiết, hẳn là cùng tên Thắng kia có liên quan... chỉ là hắn mới tới đây, không biết rõ tình hình cụ thể.
“Thủ lĩnh ta tên Đỗ Phong!” Tên sứ giả không mặn không nhạt trả lời.
Đỗ Phong? Thắng kinh ngạc nhìn tên sứ giả này.
Tại kiếp trước, Đỗ Phong là biệt danh mà hắn thường dùng khi chơi game, không ngờ bản thân ở thế giới này, lại lấy cái tên này để dùng.
Vẫn là họ Đỗ, nhưng tên có chút đổi.
“Vậy ta cùng thủ lĩnh ngươi là giống nhau a?” Thắng bắt đầu cảm thấy thú vị rồi.
“Chỉ là bề ngoài giống mà thôi, nhưng thực tế ngươi yếu hơn thủ lĩnh bọn ta nhiều! Ngài ấy hiện đã là giới toạ, còn ngươi, lại chỉ là một tên quân chủ tầm thường, yếu đuối, chỉ cần ta hồi phục tu vi, cũng đủ đập chết ngươi vạn lần!”
Tên sứ giả nhếch mép cười, nụ cười tràn đầy sự khinh bỉ cùng coi thường, ánh mắt còn là càn rỡ nhìn Thắng, giống như thần vương nhìn con kiến hôi một dạng.
“Ngươi nói cái gì? Dám xúc phạm tân thủ lĩnh bọn ta? Có tin hay không ta đập chết ngươi như chó chết?” Minh Vương tức giận hướng tên sứ giả gầm thét.
“Hừ, chỉ là một tên cấp Vương trung kỳ mà cũng dám càn rỡ? Có biết hay không tại Hư Không thành, kẻ như ngươi là không thiếu, phải đâu đó vạn tên, và ta cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Khi các ngươi tấn công vào bên trong, chắc chắn nơi đó sẽ là mồ chôn của các ngươi thế lực, lũ ngu xuẩn bại não!” Tên sứ giả hếch mặt lên nhìn về phía Minh Vương, thái độ hống hách vô cùng.
“Ngươi! Con mẹ nó, ông phải đập chết cụ mày! Dám bảo ông ngu xuẩn à!” Minh Vương tức giận, toan đứng dậy hướng đối phương ra quyền.
“Minh Vương! Không xằng bậy!” Thắng ngồi tại chính diện, đôi mắt nghiêm nghị hướng Minh Vương hô, khí thế của Hủy diệt pháp tắc thả ra, khiến toàn trường đều bất giác sợ hãi.
Tên sứ giả vừa mới hống hách kia còn đang tự tin tràn đầy liền ngay lập tức sợ hãi, tâm chìm xuống đáy cốc.
Lúc này, ánh mắt hắn cũng là ngay lập tức thay đổi, nhìn Thắng với ánh mắt hoàn toàn khác vừa rồi.
‘Kẻ này... cùng thủ lĩnh giống hệt nhau, từ cách nói chuyện cho tới khí tràng, chỉ là... thủ lĩnh là khí tràng đè ép, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự sống, nhìn thấy ấm áp mà quy phục, còn tên này thì hoàn toàn khác, toàn bộ khí tràng đều là hủy diệt, chết chóc quấn thân...’
Thắng lúc này là tràn đầy thú vị nhìn về phía tên sứ giả.
Hắn... thực phấn khích.
Không ngờ kẻ địch mà bọn họ đang đối đầu, lại chính là bản thân mình ở thế giới khác.
Không rõ nguyên do vì sao đối phương lại muốn bắt mình, nhưng từ việc Minh xuất hiện khi bản thân vừa tới đây, cứu mình rời đi, và cô nàng nhờ mình giúp đỡ quay lại thời gian, hẳn là có gì đó ẩn tình tại trong này.
Hiện tại hắn không biết, cũng là lười tới quản, bởi lúc này đây, hắn cần phải cứu người, không có thời gian để suy nghĩ mấy cái này.
Nếu địch nhân thực là mình, vậy thì mọi kế hoạch phải thay đổi hoàn toàn rồi...
Không ai biết mình nghĩ gì, làm gì ngoài chính bản thân mình.
Nếu là vậy, hắn sẽ không ra bài theo lẽ thường nữa... phải dị, may ra mới đánh được chính mình.
“Dạ Vũ, mau tới chính điện!” Thắng thông qua tâm linh tương thông, hướng Dạ Vũ kêu gọi.
Dạ Vũ đang tại trong hầm xe nghiên cứu, sửa chữa con tàu, vừa nhận được tin tức từ Thắng liền ngay lập tức dừng lại động tác, hướng chính điện đi đến.
Cũng chẳng mất bao lâu, nàng đã ngay lập tức có mặt tại chính điện, hướng Thắng chào hỏi.
“Thôn phệ hắn!” Thắng không nói gì nhiều, lập tức chỉ tay về phía tên sứ giả đang toát mồ hôi hột ra lệnh cho Dạ Vũ.
Tất cả mọi người trong sảnh đều bất ngờ, đưa mắt nhìn về phía Thắng.
Bọn họ không hiểu tân thủ lĩnh nói vậy là có ý gì, nhưng Dạ Vũ nàng là biết, thần vương là muốn mình cắn nuốt tên nhân loại đang quỳ dưới đất.
Lâu ngày không thôn phệ nhân loại, khiến nàng thực có chút thèm, hiện tại được thần vương ủng hộ, nàng liền vui sướng, không suy nghĩ nhiều lao về phía tên sứ giả của Hư Không thành, dùng một tốc độ cực nhanh, thôn phệ đối phương.
Cơ thể Dạ Vũ như đám bầy nhầy, nhanh chóng hoá lỏng, ùn ùn bám vào thân thể tên sứ giả cấp vương, bắt đầu một đường cắn nuốt.
Đau đớn truyền tới đại não, tên sứ giả của Hư Không thành không thể chịu được đau đớn mà gào thét kinh thiên, khiến đám người tại bên ngoài cũng phải bất giác run rẩy.
Kinh hồn táng đảm nhất vẫn là đám người tại trong sảnh lúc này.
Tất cả bọn họ, hai tên đầu lĩnh cùng các tiểu đội trưởng đều là lạnh lẽo toàn thân, nhìn cảnh tượng rợn người trước mặt.
Bọn họ thấy rõ mồn một, người phụ nữ mà cả căn cứ thèm khát muốn lên giường một lần nay lại hoá thành một bãi bầy nhầy, đang điên cuồng bám vào thân thể một tên nhân loại, mỗi nơi đám bầy nhầy này đi qua đều là xuất hiện một đám răng trắng hếu, đang liên tục cắn cắn, nuốt nuốt, tiếng ừng ực vang khắc đại sảnh.
Những giọt tiên huyết cũng là bắn ra tung toé, máu thịt tơi ra từng đợt, theo mỗi cú nhai nuốt của đám bầy nhầy này.
“Kh.. không... cứu.... T...a...” Tên sứ giả mắt trợn trừng, trắng dã, mồm há ra thều thào, nước dãi bẩn cũng là tuôn ra, kèm theo chút Huyết.
Khuôn mặt gã tràn đầy hoảng sợ, hoảng sợ đến cùng cực, trong vô thức vậy, hắn đưa tay ra bám víu, bám vào chân Minh Vương.
Minh Vương tuy hung thần ác sát, đã nhìn thấy nhiều cảnh máu me kinh hoàng, nhưng y chưa từng thấy cảnh tượng nào lại hung ác, đáng sợ như này.
Sự bất lực, sợ hãi, hoảng loạn, kinh hồn bạt vía, muốn chết... đó là những gì mà hắn thấy được từ trong mắt của đối phương.
Cái đáng sợ nhất không phải là chết, mà là muốn chết cũng không được, phải sống sờ sờ nhìn cảnh từng miếng da, miếng thịt, tế bào của mình bị một thứ kỳ dị cắn nuốt.
Trong không gian yên ắng, chỉ còn mỗi thanh âm nhai nuốt của Dạ Vũ.
Tồ tồ.
Phá vỡ sự yên tĩnh là một âm thanh nước chảy theo từng đợt, mọi người bất giác bị âm thanh này đề tỉnh, nhìn về phía âm thanh này phát ra.
Lúc này, Minh Vương đã là sợ đến vãi cả đái.
Vừa rồi vì đối chất với tên sứ giả, hắn đã tiến lại gần đối phương, hiện tại đối phương bị Dạ Vũ cắn nuốt, hắn là gần nhất chứng kiến, nên đã không kìm được mà xả lũ tại chỗ.
Đám người trong đại sảnh cũng không ai dám cười, bởi bọn họ cũng là đang tồ tồ không kém, thậm chí có tên còn đánh ra vài tiếng bẹp bẹp, cùng với đó là một mùi thum thủm.
Nếu không phải Minh Vương đái quá vang, thì bọn này vẫn đang ngẩn người đại tiện đây!
“Mẹ nó, các ngươi thực thối! Mau đi về tắm rửa, xong lên đây họp tiếp!” Thắng ghét bỏ bịt mũi, phất tay đuổi người.
Như được ân xá, đám người lập tức sợ hãi chạy đi, mỗi người một hướng phóng bạt mạng.
Thực con mẹ nó, vừa sợ, vừa xấu hổ.
Thắng vẫn ngồi yên đó, chờ Dạ Vũ thôn phệ xong.
Dù đã trải qua đủ loại lịch luyện của Dạ Minh, cùng các bậc tiền bối, cũng là tiếp xúc qua khá nhiều loại dị hợp, nhưng phải công nhận, cách thức hành hạ người khác, thoả mãn lòng biến thái của mình như Dạ Vũ, Thắng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tuy không đến mức đái ỉa như đám người kia, nhưng buồn nôn cũng là có, hắn liền không tiếp tục nhìn, vội nhắm mắt tĩnh toạ, chờ đám người kia quay lại thì tiếp tục họp bàn.
Thà Dạ Vũ một miếng cắn nuốt, hoặc cắn một khối lớn cho máu thịt bắn ra tung toé còn bình thường, đằng này lại hoá thành bầy nhầy, bám lên đối phương, xong sau đó từ từ nhai nuốt, hỏi sao không kinh.
14
0
6 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
