Chương 236
c236: zombie
Đám binh sĩ nhìn thấy đội trưởng nhà mình chiếm được tiện nghi, chỉ phải bỏ ra một con xe máy đã thu về một đầu hung mãnh lợn rừng, liền lộ ra ánh mắt thèm thuồng, khát khao, thực muốn có một đầu mãnh trư để làm toạ kỵ.
Minh Vương thích thú bám vào bộ lông dày cộp của đầu lợn rừng hung mãnh này, đưa tay mân mê xờ xoạng, giống như xờ đùi nữ nhân.
Có vẻ như hai kẻ này sinh ra là để cho nhau vậy, khi Minh Vương vừa cưỡi lên, đầu lợn rừng này cũng là thích thú với vị tân chủ nhân, cuồng nhiệt kêu ỉn ịt không thôi.
Minh Vương dơ cao con dao quắm, hô lên một tiếng, đầu lợn rừng bên dưới cũng là hưởng ứng, vội vàng huy động tứ chi tráng kiện, oanh oanh đạp đất phóng đi.
Thấy vậy, Thắng cùng đám người cũng là động, vội vàng đuổi theo sau.
Cầm một bên trường thương, một bên nhìn về phương xa dòm ngó.
Vừa rồi, từ khi Cốt Toại cưỡi con xe máy một đường lao đi, hiện tại đã là mất hút, hắn không thấy bóng hình đối phương ở đâu.
Một đường chạy dài, cuối cùng Thắng cũng nhìn thấy tung tích của Cốt Toại, chỉ là... trông có chút thảm.
Lúc này, trước mặt đám người là hình ảnh một vụ tai nạn giao thông.
Chiếc xe Aprillia RVS4 Factory 2010 đang nằm sõng soài giữa đường, bên cạnh đang có một thi thể mất đầu nằm ngổn ngang, nhìn kĩ lại thì thấy bộ trang phục người nằm đó là của Cốt Toại.
Đám người Thắng vừa tới xem xét liền có một tiếng kinh hỉ vang lên.
“Thần vương, ta ở đây. Lại đây giúp ta lấy cái đầu a!”
Thắng nghe được thanh âm quen thuộc, liền điều động cho Tiểu Thử đi tới.
Đi qua chiếc xe, bước qua cái cơ thể mất đầu, tiến đến rãnh cống nằm tại rìa đường, Thắng thấy cái đầu của Cốt Toại đang nằm chềnh ềnh tại trong rãnh cống nước.
“Sao ngươi không tự lấy đầu mình gắn vào?” Thắng khó hiểu nhìn Cốt Toại, hắn nhớ là mấy tên cốt tộc có thể sử dụng thần hồn lục quang nối lại xương cốt a!
“Ngài là quên sao? Cốt tộc ta khi gặp mặt trời sẽ rơi vào ngủ say, nhưng sau khi đốn ngộ công pháp từ ngài. Tuy đã có thể đi lại dưới ánh sáng, nhưng là vẫn bị suy yếu a! Nên hiện tại ta mới bị như vậy...” Cốt Toại nằm dưới đất, miệng bô bô giải thích.
“Cũng phải a...” Thắng xoa cằm, hình như là có chuyện như vậy...
“Thần vương a, ngài mau giúp ta lấy cái đầu lên nha, nơi này thực khó chịu.” Cốt Toại phiền não nói.
“A, được rồi...” Thắng hì hục nhảy xuống lưng Tiểu Thử, lấy cây Trấn Ma Thương hướng về phía mồm Cốt Toại cắm vào.
Dự định dùng trường thương để vớt đầu Cốt Toại lên.
Cái gì? Sao không dùng tay để cầm lên? Xin lỗi, tuy nước cống qua bao năm tháng đã sạch sẽ, nhưng nó vẫn là cống, Thắng thực là không thích chạm tay vào...
Đút thương vô mồm Cốt Toại, khiến nó không thể nói được câu nào, chỉ có thể ú ớ ủy khuất, bao năm tháng danh tiếng, cuối cùng lại bị thần vương đút thương vào mồm, thực khiến Cốt Toại có tâm muốn chết.
Sau khi đã vớt được cái đầu lâu của Cốt Toại, Thắng cũng chả buồn động tay, chỉ là hướng mũi thương đang ghim cái đầu đưa về phía xác cốt, cho cái đầu cùng cơ thể hội tụ với nhau, việc còn lại là gắn cái đầu, Cốt Toại là phải tự làm.
Đầu lâu cùng cốt thể gần nhau, một đoàn lục quang cũng theo đó hiển lộ, bắt đầu từ đôi mắt sâu hoắm của Cốt Toại tuôn ra, hướng về nơi xương cốt đang nằm bên cạnh quán thâu đi vào.
Bộ xương cốt mặc giáp mô tô đang im ỉm bỗng cựa quậy chân tay, bắt đầu đứng dậy, chỉ thấy nó hướng hai tay về phía cái đầu đang nằm một bên cầm lên, sau đó đặt lên phần cổ.
“Cơ thể có chút kỳ quái...” Cốt Toại lẩm bẩm.
Hắn cảm giác sau khi ngã bay đầu, hiện tại cái cơ thể này điều khiển có chút khó khăn, hơi bị cứng nhắc, giống như ngược khớp xương vậy.
“Ngươi lắp ngược đầu rồi!” Thắng vỗ chán một cái.
Thực con hàng này cũng là biết đùa!
Nghe được Thắng nhắc nhở, Cốt Toại mới nhận ra đầu mình đúng là lắp ngược, liền ngay lập tức lấy tay bẻ lại phần cổ.
Tiếng xương cổ vang lên răng rắc, cái đầu đang quay về phía sau liền ngay lập tức được xoay 180 độ về phía trước .
Cảm giác cơ thể lúc này mới đúng với lúc ban đầu.
“Nhìn ngươi thực thảm, tốt nhất là nên cưỡi lợn...” Thắng chẹp chẹp miệng nhìn Cốt Toại.
“Thần vương, ta không sao nha, cái thứ đồ chơi này có chút mới lạ, chưa dùng quen thôi, đợi sau khi quen rồi ta biểu diễn cho ngài coi...” Cốt Toại vội vàng khoa tay múa chân giải thích.
Hắn thực thích cưỡi cái thứ kỳ lạ này nha, chơi rất vui, rất khoái.
“Thôi khỏi, lại mất công ta giúp ngươi tìm đầu.” Thắng xua xua tay, giọng nói đầy ý vị khinh bỉ.
Nghe thần vương nói vậy, Cốt Toại cũng không hề tỏ ra thái độ chán trường, trái lại còn phấn khích tiếp tục dựng chiếc xe lên, chuẩn bị thể hiện bản lĩnh.
Chỉ là... sau cú tai nạn vừa rồi, chiếc xe đã bắt đầu có dấu hiệu hỏng hóc, phần vỏ xe phía trước đã bị bay đi một mảng, các tấm kim loại bảo vệ thì đã móp méo, không ra hình thù.
Nhìn thứ đồ chơi mới tậu của mình thảm hại như vậy, Cốt Toại có chút lo lắng.
May là bên cạnh Cốt Toại có Minh Vương, một chuyên gia về mô tô xe máy, chỉ với vài thao tác, chiếc mô tô đang tơi tả liền trông như mới.
Vì để phòng hờ, nên trước khi đi Minh Vương có chuẩn bị sẵn đồ đạc sửa chữa, những thứ đồ này đều được để trong ba chiếc xe tải phía sau, vừa hay Cốt Toại làm hỏng xe, Minh Vương liền lấy chỗ đồ này ra tiến hành tu sửa.
Cốt Toại càng nhìn, càng thấy Minh Vương thuận mắt, thiện cảm cứ phải gọi là dạt dào.
Sau khi chiếc xe máy được sửa chữa lại, Cốt Toại lại tiếp tục nhảy lên, vít ga phóng bạt mạng, không hề có chút gì gọi là rút kinh nghiệm.
Thấy vậy, Thắng cũng chỉ đành tặc lưỡi bỏ qua, dù sao cũng là đam mê, để đối phương thích thú chơi một hồi cũng không sao.
Đoàn người lại tiếp tục lên đường.
Trên đường đi, bọn họ nhiều lần gặp lượng lớn xác sống tụ tập, không biết từ nơi nào đến, bọn chúng đều rất lạ và đông.
Nhưng tất cả đều bị thử kỵ sĩ cùng trư kỵ sĩ diệt sát không còn một tên.
“Nhìn phương hướng của đám zombie này, từ cầu Đá Bạc đi tới, hẳn là lũ zombie bên Thủy Nguyên Hải Phòng kéo sang.” Thắng rút ra Trấn Ma Thương đang ghim trên đầu của một tên zombie, đôi mắt nhìn xa xăm nói.
“Hẳn là do bên này zombie bị tiêu diệt nhiều, dẫn tới hơi thở nhân loại trong căn cứ Hắc Dạ lộ ra, để đám zombie phía ngoài cảm nhận được, kéo nhau lũ lượt tới đây!” Minh Vương cưỡi trên lưng mãnh trư, đôi mắt cùng là chăm chú hướng Thắng vừa nhìn.
Từ khi có Thắng xuất hiện, tham gia tiêu diệt lượng lớn zombie trong trận đánh đêm, đã khiến đám zombie tại thành phố Uông Bí giảm mạnh.
Sau lần đó, hắn lại cùng Minh Vương đi ra ngoại ô, tiếp tục tiêu diệt lượng lớn zombie cấp thấp cùng một đầu cấp giới toạ, khi đi về còn nổi hứng tiến vào trung tâm thành phố cuồng sát một phen, khiến đám zombie nơi đây tí thì tuyệt chủng.
Bình thường zombie quanh đây không dám tiến công là vì có Minh, giới toạ cấp tồn tại, nên chỉ có thể quanh quẩn ở ngoài, vô hình trở thành bức bình phong, chắn đi hơi thở nhân loại, hiện tại đám bình phong này bị tiêu diệt, làm khí tức loài người lộ ra.
Có thể là vì lý do này, nên lũ zombie ở nơi khác mới phát giác còn nhân loại tồn tại, ồ ạt kéo nhau về đây
“Minh Vương, ngươi dẫn các anh em đi thu gặt lúa, còn lũ zombie này cứ để bọn ta lo.” Thắng oai phong ngồi trên lưng Tiểu Thử, đôi mắt nhìn về phía trước chăm chú.
“Vậy thì nhờ cả vào ngài!” Minh Vương gật đầu.
Hắn là biết đến sự bá đạo của tân thủ lĩnh, có thể một mình tiêu diệt một tên giới toạ cùng đám zombie, nên việc đối phương dám một mình đứng ra chống lại cùng lũ zombie cấp thấp này cũng không có gì đáng lo lắng cả.
Thấy Minh Vương gật đầu, Thắng cũng không nhiều lời, lập tức thúc Tiểu Thử hướng lũ zombie cấp thấp phía trước kia lao lên.
Tiểu Thử khóc không ra nước mắt, đây đã là lần thứ năm, thứ sáu trong ngày nó bị đá vào hai bên bụng rồi, tuy không gây nguy hiểm gì nhưng thực đau a!
10
0
5 tháng trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
