TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 212
c212: Quang Minh khiên

Phía ngoài Ba Vàng lúc này.

“Gào!”

Những tiếng gầm trầm thấp, vang vọng khắp cả thành phố Uông Bí, kèm theo đó là một nhóm lớn zombie đang đung đưa thân thể, hướng về phía núi Thành Đẳng lại gần.

Phía sau những ngọn đồi, ngọn núi cũng lác đác vài đầu hung thú ngấp nghé, thi thoảng còn có vài ba con trùng độc hướng về phía Ba Vàng bò đi.

Hiện tại Bảo Quang tự, chùa Ba Vàng đang vào thế bị vây công, tứ bề thọ địch.

“Không xong thủ lĩnh, bốn phía cứ địa của chúng ta đang bị lũ quái vật vây công!” Một tên binh sĩ từ phía ngoài lao tới, hướng người phụ nữ bẩm báo.

Lúc này người phụ nữ còn đang cứu chữa cho Thắng, nghe thấy tin xấu liền lập tức biến sắc mặt, vội hướng người binh sĩ nọ phân phó.

“Mau bảo chú Hùng, phân phối cho toàn quân Quang Minh khiên!”

“vâng!”

Tên binh sĩ kia sau khi nhận mệnh liền lập tức quay người, hướng về phía trung tâm của Bảo Quang tử phóng đi.

Lúc này, tại bên dưới chính điện, nơi có khu nhà rộng lớn, được gia công chắc chắn, kín đáo, đang có một người đàn ông trung niên, tuổi đã hơn năm chục, đang ngồi trên một bàn đá nhấm nháp từng chút nước trà đắng chát tại trong chén con.

Ông Hùng là người đầu tiên theo chân thủ lĩnh, là người có quyền lực thứ hai trong Hắc Dạ thế lực, chỉ đứng sau người phụ nữ thần bí tên Minh.

Bình thường ông ít khi tham gia vào vấn đề cải cách cũng như điều binh, công việc ông thích chủ yếu là trông giữ bảo vật của Hắc Dạ, cùng thi thoảng huấn luyện đám binh sĩ nghiệp dư kia trở thành những người lính chuyên nghiệp.

Hôm nay là một ngày vui, bởi ông Hùng nghe được một tin tức thú vị, đó là thủ lĩnh của Hắc Dạ, Minh, cuối cùng cũng tìm được một tên nam nhân cho cuộc đời mình.

Đã đi theo Minh được chục năm, vì là lớn tuổi hơn Minh chục tuổi, nên y coi Minh như con gái của mình mà đối đãi.

Mấy năm qua, nhìn thấy con bé đơn lẻ một mình, ông thương lắm, nhưng biết sao giờ! Nơi đây lại không ai có đủ tầm để con bé ưng ý, thuận mắt, mặc dù có khá là nhiều người tiến tới mập mờ, nhưng đều bị Minh một cước đá bay.

May mắn thay, sau bao ngày phiền muộn, ông cũng hay tin thủ lĩnh đưa một người đàn ông lạ mặt vào phòng.

Khi ấy, ông là vui vẻ, mái đã chịu trống như vậy, chắc chắn đêm nay sẽ thành đại sự, sắp tới không xa, tiểu thủ lĩnh sẽ được sinh ra, khi đó ông có thể làm ông ngoại đỡ đầu, một mình bao năm, đến từng này tuổi cũng là khát khao được bế một đứa bé tại trong lòng.

Nhưng niềm vui chưa được bao lâu, ông Hùng liền nhìn thấy thượng thiên đánh một tia thiên lôi to lớn xuống dãy nhà phía xa xa, tuy không biết có ai gặp nguy hiểm hay không nhưng ông lúc này luôn có cảm giác lo lắng bất an.

Đang ngồi nhâm nhi chút trà xanh thì bỗng nơi xa có một tên hốt hoảng chạy tới hô lớn.

“Chú Hùng! Không xong, chúng ta bị lũ zombie cùng đám côn trùng, hung thú tại phía sau núi tấn công!”

“Là thủ lĩnh bảo ngươi tới đây lấy đồ?” Nghe vậy, ông Hùng lập tức biết rõ mục đích tới đây của đối phương.

“Vâng!” Người binh sĩ này không nhiều lời, lập tức dạ vâng.

“Đi, chúng ta đi vào lấy đồ...”

Nói xong, ông Hùng đặt chén trè mới pha xuống bàn, dẫn tên binh sĩ này tới một gian nhà đã bị khóa kín.

Loay hoay một hồi, cánh cửa có chút rỉ sét liền lập tức được mở tung ra, bên trong chất đầy những thứ vũ khí kì lạ, từ nóng cho tới lạnh, loại nào cũng có.

Nhưng khi tiến vào, họ không hề lấy mấy thứ này, thay vào đó là thu gom những tấm khiên tròn trịa, phía trên khắc những dòng phù văn kì lạ thi thoảng còn phát ra chút quang mang, nếu Thắng tại đây, hắn sẽ nhận ra đây chính là Hào Quang khiên mà hắn đã từng chế tạo cho đám yêu tộc.

Vì số lượng chỉ có trăm tấm khiên, nên chẳng mấy chốc hai người đã thu gom vào một chỗ, chất lên hai chiếc xe rùa.

“Hiện tại cổng chính đang bị lượng lớn zombie tấn công, nơi đó là phòng thủ quan trọng nhất, ngươi đem chiếc xe này kéo cho các anh em tại nơi đó. Còn ta sẽ đem những tấm khiên này cho những anh em tại phía sau, đang chống lại lũ hung thú. Nghe rõ chưa?”

Ông hùng hút một điếu thuốc, ánh mắt hơi híp lại nhìn trời, sau đó quay sang nói với người binh sĩ.

“Rõ!” Người binh sĩ làm trò, đưa tay lên chào kiểu quân ngũ.

Hắn là biết, ông Hùng từng là quân nhân tại ngũ, sau này có chút tuổi cùng bệnh nền nên về hưu sớm, cũng vì thế mà toàn bộ binh sĩ trong Hắc Dạ đều rất kính trọng ông, một thân thực lực của bọn họ cũng là do ông Hùng một tay huấn luyện, điều dưỡng cả đấy! Tuy không được như những đặc công nhưng là mạnh hơn lũ tạp nham phía ngoài nhiều.

“Nhanh đi, không các anh em của ngươi làm mồi bây giờ!” Ông Hùng quát lớn.

Người binh sĩ này biết không nên chậm trễ, liền lập tức đẩy một xe rùa đang chất đầy những tấm khiên Quang Minh đi trước, để lại người đàn ông trung niên tại phía sau.

Ông Hùng nhìn bóng lưng dần khuất của người thanh niên kia mà mỉm cười, đưa điếu thuốc đang hút dở quẳng sang một bên.

Tên này là một trong những đầu lĩnh nhỏ tuổi nhất của tứ đại thiên vương dưới trướng thủ lĩnh, rất có tiềm năng phát triển, nếu được đào tạo tốt, có thể trở thành một tên giới toạ, tương lai là vương của toàn nhân loại cũng không ngoa.

Vất lại những suy nghĩ tạp nham ra sau đầu, ông Hùng nhìn lên trời cao mà thở dài một cái.

Đã lâu lắm rồi, trời về đêm không còn thấy có sao cùng trăng tồn tại, không biết vì lý do gì, chúng hoàn toàn... biến mất.

...

Mạnh men theo con đường dốc trải dài xi măng, thoăn thoắt kéo theo chiếc xe rùa đang chở đầy Quang Minh khiên xuống cổng lớn của Bảo Quang tự, đây chính là thần binh lợi khí bá đạo nhất của cả Hắc Dạ.

Tuy chúng không thể tấn công bá đạo như súng ống, sắc bén như dao găm cùng uy lực như bom đạn, nhưng chúng lại thắng ở thế có thể khiến đối phương bị loá mắt, choáng váng không thể xác định được xung quanh.

Lũ zombie cùng đám hung vật tại trên núi đều là loài máu lạnh, tuy có thể hoạt động được cả ngày lẫn đêm, nhưng khi thấy ánh sáng thì vẫn là bị suy giảm khả năng chiến đấu cùng tốc độ.

Trong khi đó Quang Minh khiên lại có thể phát ra những ánh sáng chói mắt, khiến đối phương bị mù tạm thời, dù là nhân loại khi dính phải những tia sáng này cũng là không chịu được chứ chưa nói tới lũ sinh vật máu lạnh dị ứng với ánh sáng kia.

Có thể thấy, Quang Minh khiên tại trong thời buổi tận thế là một kiện thần binh lợi khí, tác dụng còn hơn hẳn đống súng đạn kia gấp ngàn lần có thừa, với đống khiên này, các binh sĩ phòng thủ chắc chắn là đứng ở thế bất bại.

Dốc của chùa Ba vàng tuy không dựng đứng, nhưng độ dốc cũng là nghiêng đến mức khó khăn, nếu đẩy một chiếc xe rùa từ bên trên đi xuống với trọng tải trăm cân thật khó ai có thể làm được, bởi từ trọng lượng của chiếc xe lẫn độ dốc, nó sẽ theo quán tính mà lăn xuống bất chấp, trừ khi người đẩy đủ khoẻ để giữ lại chiếc xe.

Nhưng với nhiêu đây là không nhằm nhò gì với Mạnh, tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu, hắn là dễ dàng điều chỉnh cho chiếc xe rùa đi đúng hướng.

Cái này cũng là bình thường với hắn, bởi bản thân hắn cũng không hề tầm thường.

Từ năm bảy tuổi, khi cả gia đình hắn đều gặp nạn trong đợt dịch bệnh mười năm về trước, chính thủ lĩnh cùng ông Hùng đã cưu mang, đưa hắn về huấn luyện trở thành một cao thủ cấp vương như ngày hôm nay, tuy không bá đạo như thủ lĩnh, nhưng trong số các binh sĩ, hắn là kẻ mạnh nhất, chỉ sau ông Hùng và thủ lĩnh mà thôi.

Nhìn thấp thoáng nơi xa ánh lửa bập bùng, cùng tiếng súng oanh minh, kèm theo đó là những tiếng gầm rú của lũ zombie, pha trộn với tiếng hét thất thanh của đám binh sĩ khiến Mạnh bất giác run lên.

Thà là mình chết còn hơn chứng kiến đồng đội hi sinh! Việc nhìn thấy đồng bạn đang nhanh chóng nằm xuống đất cùng lũ quái vật, thực khiến mạnh không muốn nhìn...

“Anh em! Quang Minh đã tới! Chúng ta được cứu rồi!!!”

7

0

5 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.