0 chữ
Chương 25
Chương 9.1: Bò lổm ngổm trong bóng tối, đu như dây leo
Sở Y Y vừa luyện công xong thì xách theo con dao gấp và cây gậy leo núi, hăng hái bước vào rừng.
Mục tiêu: săn mồi chuẩn bị bữa sáng!
Toàn bộ đồ đạc còn lại, cô để nguyên tại chỗ, chẳng buồn cất kỹ.
Cô chẳng tin cái đám của Cố Minh Châu dám quay lại ăn trộm nữa.
Mà nếu tụi nó còn dám bén mảng đến... Sở Y Y cũng không ngại cho thêm một trận ra trò!
Bên phía tổ đạo diễn, thấy Sở Y Y vừa rời khỏi khu trại là lập tức ra lệnh cho nhóm mật phục trong rừng:
“Sở Y Y đã rời trại, chuẩn bị hành động – trộm lều!”
“Nhớ kỹ, đừng để lại dấu vết, không là bị cô phát hiện đấy!”
Nhóm mật phục trong rừng lập tức trả lời:
“Rõ, triển khai ngay!”
Tổ mật phục trong rừng có tổng cộng 100 người, phân tán ẩn nấp ở khắp các ngóc ngách, một phần để xua đuổi động vật hoang dã tránh xa khu trại, một phần để âm thầm theo dõi, đảm bảo an toàn cho các khách mời.
Sở Y Y được “ưu ái” riêng hẳn ba người đặc nhiệm.
Sau khi nhận lệnh từ tổ đạo diễn, ba người nhanh chóng tụ lại bàn bạc kế hoạch “trộm lều mà không để lại dấu răng”.
Số Một nói:
“Nếu cái lều tự nhiên biến mất, thế nào Sở Y Y cũng đi tìm. Mà nếu cô ấy hỏi mấy đội khác, chắc chắn sẽ đoán ra lều không phải do người trộm. Thế là nghi ngờ nổi lên liền.”
Số Hai gật gù:
“Nghe cũng có lý. Vậy nên tụi mình không thể trực tiếp ra tay được.”
Số Ba tròn mắt:
“Ủa chớ không tự trộm thì lều biến bằng niềm tin hả?!”
Số Một và Số Hai nhìn nhau, nhếch môi cười gian như hai con cáo.
Số Ba ngứa ngáy hỏi:
“Hai ông cười cái gì? Có kế gì hay nói lẹ ra coi, đừng úp úp mở mở!”
Số Một cười tít mắt, nói:
“Còn nhớ bầy khỉ hôm dọn dẹp hiện trường mình gặp không?”
Số Ba trợn tròn mắt:
“Đừng nói là... hai ông định dụ đám khỉ đó tới phá trại giùm hả?”
Số Một và Số Hai đồng thanh gật đầu, mặt mày rạng rỡ như phát hiện châu báu:
“Chính xác luôn!”
Số Ba giơ ngón cái:
“Quá là cao tay!”
Thế là Số Một lập tức liên hệ với nhóm đang canh dưới chân núi hướng tây nam, báo kế hoạch, ra lệnh:
“Nhanh chóng dẫn bầy khỉ tới khu trại. Tranh thủ lúc Sở Y Y còn đang săn mồi, để tụi nó… dọn dẹp lều giúp!”
Bên kia đáp lại không chần chừ:
“Nhận lệnh!”
Trong lúc đó, Sở Y Y hoàn toàn không hề hay biết cái bẫy xấu xa của tổ chương trình.
Cô mải mê đi sâu vào rừng tìm mồi.
Sau một đêm tự do tung hoành, mấy con gà được chương trình thả ra hôm qua đã bay nhảy khắp nơi. Không còn cảnh mới vào rừng vài bước đã thấy mồi như hôm qua nữa.
Cô phải đi bộ tận nửa tiếng mới phát hiện một đống cỏ khô phía trước có con gà mái đang nằm ổ.
Cô rón rén bước lại thì con gà bất ngờ bay lên, vừa bay vừa kêu “cục cục tác tác” chạy biến vào rừng.
Cô cúi xuống, thấy trên ổ có một quả trứng còn nóng hổi.
Cô nhặt lên, nhét vào túi, rồi tiếp tục tiến sâu hơn.
Một quả trứng thì ăn nhằm nhò gì! Phải kiếm thêm chứ.
Đang định săn thêm gà, thì Sở Y Y chợt phát hiện có mấy cây nấm mọc ven đường.
Cô xoa cằm suy tính:
“Sáng sớm mà ăn thịt ngay thì khó tiêu. Nấu tạm canh trứng nấm đi, trưa bắt gà sau!”
Sở Y Y ngồi xổm xuống, bắt đầu hái nấm.
Cô từng nghiên cứu kỹ về nấm ăn được, lại có kinh nghiệm thực chiến, nên chọn nấm rất chuẩn.
Cô hái được tận hai ký nấm.
Sau đó dùng dao cắt vài sợi dây leo, đan tạm thành cái giỏ đơn giản, cho nấm và trứng vào, xách lặc lè quay về trại.
Trên đường về, cô lại nhặt được thêm ba quả trứng nữa.
Thu hoạch hôm nay gọi là mỹ mãn!
Tay xách giỏ, lòng hân hoan, Sở Y Y hí hửng trở về trại.
Nhưng vừa bước ra khỏi rừng… cảnh tượng trước mắt khiến cô hóa đá.
Trước mắt cô, không biết từ đâu ùa ra một bầy khỉ.
Ít nhất cũng phải hai ba chục con, đứa nào đứa nấy mắt sáng như sao, tay chân nhanh như chớp.
Bọn chúng đang lục tung khu trại của cô lên như bão vừa quét qua.
Lều và giường hơi bị xé nát tan tành.
Đồ trong ba lô thì bị lôi ra quăng tứ tung, phần lớn đã bị phá sạch.
Sở Y Y mặt mày tối sầm.
Tâm trạng vui vẻ phút trước… bốc hơi trong một nốt nhạc.
Áp huyết cũng theo đó mà lên như tên bắn.
Lửa giận trong lòng bốc cháy hừng hực.
Cô tức muốn nghẹt thở: Từ đâu chui ra cái bầy khỉ trời đánh thế này?! Dám phá tan nát lều trại và hành lý của cô à?!
Đã vậy, thấy Sở Y Y xuất hiện, đám khỉ không những không chạy còn ngang nhiên nhe răng gầm gừ thị uy!
Mục tiêu: săn mồi chuẩn bị bữa sáng!
Toàn bộ đồ đạc còn lại, cô để nguyên tại chỗ, chẳng buồn cất kỹ.
Cô chẳng tin cái đám của Cố Minh Châu dám quay lại ăn trộm nữa.
Mà nếu tụi nó còn dám bén mảng đến... Sở Y Y cũng không ngại cho thêm một trận ra trò!
Bên phía tổ đạo diễn, thấy Sở Y Y vừa rời khỏi khu trại là lập tức ra lệnh cho nhóm mật phục trong rừng:
“Sở Y Y đã rời trại, chuẩn bị hành động – trộm lều!”
“Nhớ kỹ, đừng để lại dấu vết, không là bị cô phát hiện đấy!”
Nhóm mật phục trong rừng lập tức trả lời:
“Rõ, triển khai ngay!”
Tổ mật phục trong rừng có tổng cộng 100 người, phân tán ẩn nấp ở khắp các ngóc ngách, một phần để xua đuổi động vật hoang dã tránh xa khu trại, một phần để âm thầm theo dõi, đảm bảo an toàn cho các khách mời.
Sau khi nhận lệnh từ tổ đạo diễn, ba người nhanh chóng tụ lại bàn bạc kế hoạch “trộm lều mà không để lại dấu răng”.
Số Một nói:
“Nếu cái lều tự nhiên biến mất, thế nào Sở Y Y cũng đi tìm. Mà nếu cô ấy hỏi mấy đội khác, chắc chắn sẽ đoán ra lều không phải do người trộm. Thế là nghi ngờ nổi lên liền.”
Số Hai gật gù:
“Nghe cũng có lý. Vậy nên tụi mình không thể trực tiếp ra tay được.”
Số Ba tròn mắt:
“Ủa chớ không tự trộm thì lều biến bằng niềm tin hả?!”
Số Một và Số Hai nhìn nhau, nhếch môi cười gian như hai con cáo.
Số Ba ngứa ngáy hỏi:
“Hai ông cười cái gì? Có kế gì hay nói lẹ ra coi, đừng úp úp mở mở!”
Số Một cười tít mắt, nói:
“Còn nhớ bầy khỉ hôm dọn dẹp hiện trường mình gặp không?”
“Đừng nói là... hai ông định dụ đám khỉ đó tới phá trại giùm hả?”
Số Một và Số Hai đồng thanh gật đầu, mặt mày rạng rỡ như phát hiện châu báu:
“Chính xác luôn!”
Số Ba giơ ngón cái:
“Quá là cao tay!”
Thế là Số Một lập tức liên hệ với nhóm đang canh dưới chân núi hướng tây nam, báo kế hoạch, ra lệnh:
“Nhanh chóng dẫn bầy khỉ tới khu trại. Tranh thủ lúc Sở Y Y còn đang săn mồi, để tụi nó… dọn dẹp lều giúp!”
Bên kia đáp lại không chần chừ:
“Nhận lệnh!”
Trong lúc đó, Sở Y Y hoàn toàn không hề hay biết cái bẫy xấu xa của tổ chương trình.
Cô mải mê đi sâu vào rừng tìm mồi.
Sau một đêm tự do tung hoành, mấy con gà được chương trình thả ra hôm qua đã bay nhảy khắp nơi. Không còn cảnh mới vào rừng vài bước đã thấy mồi như hôm qua nữa.
Cô rón rén bước lại thì con gà bất ngờ bay lên, vừa bay vừa kêu “cục cục tác tác” chạy biến vào rừng.
Cô cúi xuống, thấy trên ổ có một quả trứng còn nóng hổi.
Cô nhặt lên, nhét vào túi, rồi tiếp tục tiến sâu hơn.
Một quả trứng thì ăn nhằm nhò gì! Phải kiếm thêm chứ.
Đang định săn thêm gà, thì Sở Y Y chợt phát hiện có mấy cây nấm mọc ven đường.
Cô xoa cằm suy tính:
“Sáng sớm mà ăn thịt ngay thì khó tiêu. Nấu tạm canh trứng nấm đi, trưa bắt gà sau!”
Sở Y Y ngồi xổm xuống, bắt đầu hái nấm.
Cô từng nghiên cứu kỹ về nấm ăn được, lại có kinh nghiệm thực chiến, nên chọn nấm rất chuẩn.
Cô hái được tận hai ký nấm.
Sau đó dùng dao cắt vài sợi dây leo, đan tạm thành cái giỏ đơn giản, cho nấm và trứng vào, xách lặc lè quay về trại.
Trên đường về, cô lại nhặt được thêm ba quả trứng nữa.
Thu hoạch hôm nay gọi là mỹ mãn!
Tay xách giỏ, lòng hân hoan, Sở Y Y hí hửng trở về trại.
Nhưng vừa bước ra khỏi rừng… cảnh tượng trước mắt khiến cô hóa đá.
Trước mắt cô, không biết từ đâu ùa ra một bầy khỉ.
Ít nhất cũng phải hai ba chục con, đứa nào đứa nấy mắt sáng như sao, tay chân nhanh như chớp.
Bọn chúng đang lục tung khu trại của cô lên như bão vừa quét qua.
Lều và giường hơi bị xé nát tan tành.
Đồ trong ba lô thì bị lôi ra quăng tứ tung, phần lớn đã bị phá sạch.
Sở Y Y mặt mày tối sầm.
Tâm trạng vui vẻ phút trước… bốc hơi trong một nốt nhạc.
Áp huyết cũng theo đó mà lên như tên bắn.
Lửa giận trong lòng bốc cháy hừng hực.
Cô tức muốn nghẹt thở: Từ đâu chui ra cái bầy khỉ trời đánh thế này?! Dám phá tan nát lều trại và hành lý của cô à?!
Đã vậy, thấy Sở Y Y xuất hiện, đám khỉ không những không chạy còn ngang nhiên nhe răng gầm gừ thị uy!
4
0
1 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
