0 chữ
Chương 20
Chương 7.2: Cướp đồ của cô rồi quay lại... làm ơn làm phước?!
Sở Y Y lạnh lùng đáp:
“Một món cũng không cho mượn. Đồ của tôi – tôi phải lấy lại hết.”
Cố Hiên sầm mặt:
“Cô cũng phải có chút lòng trắc ẩn chứ? Minh Châu từ nhỏ sống sung sướиɠ, thân thể yếu ớt, không có lều với giường hơi thì ngủ kiểu gì?”
Sở Y Y hỏi ngược lại:
“Cho cô ta cái lều, vậy tôi ngủ ở đâu?”
Cố Hiên chau mày:
“Cô khác mà. Cô lớn lên trong khu ổ chuột, khổ sở quen rồi. Thêm một đêm nằm đất thì có sao đâu?”
Cố Minh Châu nhịn không được, nhếch môi đầy tự mãn, còn vuốt ve làn da mịn màng của mình:
“Xin lỗi nha Y Y, cơ thể chị bẩm sinh mỏng manh yếu ớt, đâu có như em – trời sinh tiện dân, chịu khổ chịu cực quen rồi. Nên làm phiền em tiếp tục phát huy tinh thần vượt khó của ‘ổ chuột’ đi ha~.”
“Cảm ơn các người nhiều nha,” Sở Y Y cong môi cười khẩy, “Nếu không có các người, tôi còn không biết mặt mũi mấy đứa vô liêm sỉ ngoài đời nó ra sao đấy!”
Cố Minh Châu sa sầm mặt:
“Cô nói ai vô liêm sỉ hả? Cô mới là đồ mặt dày! Cô lấy tư cách gì mà chửi tôi?!”
Cố Hiên thất vọng lắc đầu:
“Sở Y Y, cô đúng là không có giáo dưỡng. Không phải đánh người thì cũng chửi bới. Bao giờ cô mới chịu trưởng thành một chút hả?”
Sở Y Y cười lạnh:
“Dựa vào đâu mà mấy người có tư cách dạy tôi?”
Cô lướt mắt qua Cố Minh Châu và Cố Hiên, giọng mỉa mai từng chữ:
“Tôi lớn lên trong khổ cực, nên mấy người nghĩ tôi đáng đời phải chịu khổ suốt đời à?”
“Đừng quên – lẽ ra người được nuông chiều từ bé là tôi mới đúng! Chính mẹ của Cố Minh Châu giở trò bẩn thỉu, tráo tôi với cô ta, không những không bù đắp gì, còn vứt tôi vào khu ổ chuột, để tôi sống như địa ngục.”
“Cố Minh Châu có được vinh hoa phú quý, áo lụa lầu son, đều là ăn cắp từ tôi mà ra – vậy mà dám tự nhận là ‘thiên kim tiểu thư’?”
“Tôi bị cô ta và mẹ cô ta hãm hại, phải sống dở chết dở bên ngoài, suýt chút nữa mất mạng – là lỗi của tôi chắc? Là tại tôi ‘sinh ra đã thấp hèn’, nên phải chịu khổ cả đời chắc?!”
“Cô ta là người hưởng lợi, ích kỷ tham lam thì không nói, còn anh – là người ruột thịt với tôi – cũng nói mấy lời đó… anh có não không đấy?”
“À không, nói sai rồi – anh không phải không có não, mà là không có luôn cái đầu!”
“Cả nhà họ Cố mấy người – một lũ đầu đất, không bằng con chó! Về sau tránh xa tôi ra, có loại thân thích như mấy người, tôi thấy xui tận mạng!”
Mặt Sở Y Y đầy chán ghét.
Cô không hề cảm thấy đau lòng – chỉ thấy bẩn thỉu và uất ức.
Nếu được, cô ước gì có thể cắt đứt luôn mối quan hệ máu mủ với nhà họ Cố, xóa luôn cái gien đang chảy trong người.
Chỉ cần biết trong người mình có chung huyết thống với cái nhà đó thôi là cô đã muốn nôn rồi.
“Cô… cô nói năng gì vậy hả?!” Giọng Cố Hiên run run, vừa thiếu tự tin vừa mang theo chút áy náy:
“Lúc hai đứa bị tráo đổi, Minh Châu còn nhỏ xíu, nó có biết gì đâu? Cô bị khổ là do số phận, không phải lỗi của nó, cô đừng đổ lên đầu nó!”
“Còn tụi tôi bênh Minh Châu là tại vì từ lúc cô quay về nhà, cô cứ kiếm chuyện, hễ tí là gây gổ, phá rối cả nhà!”
“Dạo gần đây thì càng quá quắt, còn đánh cả ba mẹ với bọn tôi – cô nghĩ như vậy thì ai mà thương cô nổi?”
Sở Y Y hừ lạnh:
“Tôi đánh mỗi cú là các người xứng đáng ăn đòn, đừng ở đó mà kêu ca than thở!”
“Hồi mới về nhà, tôi đối xử với các người ra sao – tự nhớ lại đi! Chính mấy người ép tôi phải thay đổi thái độ đấy chứ!”
“Tôi không rảnh cãi nhau dài dòng với lũ ngốc, giờ tôi chỉ muốn lấy lại đồ của mình. Giao ra đây! Không thì tôi ra tay đấy!”
Giờ nghĩ lại, Sở Y Y chỉ thấy hối hận.
Cực kỳ hối hận!
Hồi mới về nhà, lẽ ra phải tẩn cho mỗi đứa một trận rồi xách đồ bỏ đi, còn hơn phí thời gian, suýt nữa thì mất mạng vì cái nhà “họ Cố” ô uế này!
Vừa mới bước chân vào nhà, cả đám nhà họ Cố đã túm tụm lại diễn kịch.
Nào là hỏi han quan tâm vài câu, rồi lập tức dặn dò cô đừng “giành giật” gì với Cố Minh Châu, vì con bé là người thân thiết nhất với cả nhà họ từ nhỏ.
Lúc đó cô nghĩ – cũng đúng.
Người sai là mẹ của Cố Minh Châu, không phải cô ta. Và dù sao thì cô ta cũng đã sống cùng gia đình đó bao năm, có tình cảm sâu đậm là chuyện bình thường.
Sở Y Y cũng không có ý tranh giành gì cả.
Cô chỉ muốn – có chút tình thân, thứ mà cô chưa từng có.
“Một món cũng không cho mượn. Đồ của tôi – tôi phải lấy lại hết.”
Cố Hiên sầm mặt:
“Cô cũng phải có chút lòng trắc ẩn chứ? Minh Châu từ nhỏ sống sung sướиɠ, thân thể yếu ớt, không có lều với giường hơi thì ngủ kiểu gì?”
Sở Y Y hỏi ngược lại:
“Cho cô ta cái lều, vậy tôi ngủ ở đâu?”
Cố Hiên chau mày:
“Cô khác mà. Cô lớn lên trong khu ổ chuột, khổ sở quen rồi. Thêm một đêm nằm đất thì có sao đâu?”
Cố Minh Châu nhịn không được, nhếch môi đầy tự mãn, còn vuốt ve làn da mịn màng của mình:
“Xin lỗi nha Y Y, cơ thể chị bẩm sinh mỏng manh yếu ớt, đâu có như em – trời sinh tiện dân, chịu khổ chịu cực quen rồi. Nên làm phiền em tiếp tục phát huy tinh thần vượt khó của ‘ổ chuột’ đi ha~.”
“Cảm ơn các người nhiều nha,” Sở Y Y cong môi cười khẩy, “Nếu không có các người, tôi còn không biết mặt mũi mấy đứa vô liêm sỉ ngoài đời nó ra sao đấy!”
“Cô nói ai vô liêm sỉ hả? Cô mới là đồ mặt dày! Cô lấy tư cách gì mà chửi tôi?!”
Cố Hiên thất vọng lắc đầu:
“Sở Y Y, cô đúng là không có giáo dưỡng. Không phải đánh người thì cũng chửi bới. Bao giờ cô mới chịu trưởng thành một chút hả?”
Sở Y Y cười lạnh:
“Dựa vào đâu mà mấy người có tư cách dạy tôi?”
Cô lướt mắt qua Cố Minh Châu và Cố Hiên, giọng mỉa mai từng chữ:
“Tôi lớn lên trong khổ cực, nên mấy người nghĩ tôi đáng đời phải chịu khổ suốt đời à?”
“Đừng quên – lẽ ra người được nuông chiều từ bé là tôi mới đúng! Chính mẹ của Cố Minh Châu giở trò bẩn thỉu, tráo tôi với cô ta, không những không bù đắp gì, còn vứt tôi vào khu ổ chuột, để tôi sống như địa ngục.”
“Cố Minh Châu có được vinh hoa phú quý, áo lụa lầu son, đều là ăn cắp từ tôi mà ra – vậy mà dám tự nhận là ‘thiên kim tiểu thư’?”
“Cô ta là người hưởng lợi, ích kỷ tham lam thì không nói, còn anh – là người ruột thịt với tôi – cũng nói mấy lời đó… anh có não không đấy?”
“À không, nói sai rồi – anh không phải không có não, mà là không có luôn cái đầu!”
“Cả nhà họ Cố mấy người – một lũ đầu đất, không bằng con chó! Về sau tránh xa tôi ra, có loại thân thích như mấy người, tôi thấy xui tận mạng!”
Mặt Sở Y Y đầy chán ghét.
Cô không hề cảm thấy đau lòng – chỉ thấy bẩn thỉu và uất ức.
Nếu được, cô ước gì có thể cắt đứt luôn mối quan hệ máu mủ với nhà họ Cố, xóa luôn cái gien đang chảy trong người.
“Cô… cô nói năng gì vậy hả?!” Giọng Cố Hiên run run, vừa thiếu tự tin vừa mang theo chút áy náy:
“Lúc hai đứa bị tráo đổi, Minh Châu còn nhỏ xíu, nó có biết gì đâu? Cô bị khổ là do số phận, không phải lỗi của nó, cô đừng đổ lên đầu nó!”
“Còn tụi tôi bênh Minh Châu là tại vì từ lúc cô quay về nhà, cô cứ kiếm chuyện, hễ tí là gây gổ, phá rối cả nhà!”
“Dạo gần đây thì càng quá quắt, còn đánh cả ba mẹ với bọn tôi – cô nghĩ như vậy thì ai mà thương cô nổi?”
Sở Y Y hừ lạnh:
“Tôi đánh mỗi cú là các người xứng đáng ăn đòn, đừng ở đó mà kêu ca than thở!”
“Hồi mới về nhà, tôi đối xử với các người ra sao – tự nhớ lại đi! Chính mấy người ép tôi phải thay đổi thái độ đấy chứ!”
“Tôi không rảnh cãi nhau dài dòng với lũ ngốc, giờ tôi chỉ muốn lấy lại đồ của mình. Giao ra đây! Không thì tôi ra tay đấy!”
Giờ nghĩ lại, Sở Y Y chỉ thấy hối hận.
Cực kỳ hối hận!
Hồi mới về nhà, lẽ ra phải tẩn cho mỗi đứa một trận rồi xách đồ bỏ đi, còn hơn phí thời gian, suýt nữa thì mất mạng vì cái nhà “họ Cố” ô uế này!
Vừa mới bước chân vào nhà, cả đám nhà họ Cố đã túm tụm lại diễn kịch.
Nào là hỏi han quan tâm vài câu, rồi lập tức dặn dò cô đừng “giành giật” gì với Cố Minh Châu, vì con bé là người thân thiết nhất với cả nhà họ từ nhỏ.
Lúc đó cô nghĩ – cũng đúng.
Người sai là mẹ của Cố Minh Châu, không phải cô ta. Và dù sao thì cô ta cũng đã sống cùng gia đình đó bao năm, có tình cảm sâu đậm là chuyện bình thường.
Sở Y Y cũng không có ý tranh giành gì cả.
Cô chỉ muốn – có chút tình thân, thứ mà cô chưa từng có.
4
0
1 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
