0 chữ
Chương 19
Chương 7.1: Cướp đồ của cô rồi quay lại... làm ơn làm phước?!
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Sở Y Y xách đồ quay trở lại chỗ cũ.
Vừa mới bước tới, sắc mặt cô lập tức tối sầm lại.
Bởi vì…
Lều của cô… biến mất!
Không chỉ mỗi cái lều – toàn bộ đồ đạc của cô cũng bốc hơi luôn rồi!
Cả đống đồ mà cô sắp xếp kỹ lưỡng, giờ không còn lấy một hạt bụi. Thậm chí đống lửa cũng bị đạp tắt tanh bành.
Sắc mặt Sở Y Y lạnh như đá tủ.
Không cần hỏi, cũng biết ai là thủ phạm.
Cô nghiến răng chửi nhỏ:
“Lũ rác rưởi! Việc đàng hoàng thì không thấy làm, còn mấy trò trộm cắp vặt thì rành như nghề gia truyền!”
[Chị Y mắng hay quá! Đúng rồi, bọn nó là phế vật, lại còn là loại phế vật tay chân dơ bẩn!]
[Chị Y mắng hiền quá rồi! Xin hãy dùng ngôn ngữ độc địa hơn để xử tụi nó!]
[Đừng nhún nhường, mau cướp lại đồ của mình đi chị Y!]
[Không chỉ lấy lại đồ – còn phải dạy tụi nó một bài học nhớ đời nữa!]
Sở Y Y thay lại bộ đồ chuyên dụng, khoác lên chiếc áo gió, quần dài chống côn trùng, rồi cầm đèn pin, một mạch tiến về hướng của đám Cố Minh Châu.
Bọn họ đã dời trại, không còn ở chỗ cũ ban ngày chọn nữa.
Sở Y Y mặt lạnh như tiền, tiếp tục bước tới.
Đi chưa được bao xa, sau một đám cỏ cao quá đầu người, cô đã thấy bọn họ.
Lều của cô đang ở ngay đó.
Túi đồ bị moi tung tóe, quần áo và vật dụng rơi vãi khắp nơi.
Lúc này, Cố Minh Châu đang ngồi trước lều, tay cầm chai xịt chống muỗi – xịt lấy xịt để lên người.
Vừa xịt, cô ta vừa cau mày than thở:
“Trời ơi, cái rừng quỷ quái gì mà muỗi thì như ong vỡ tổ! Em bị đốt sưng hết cả người rồi! Cái nơi rách nát này, sau này cho tiền cũng không thèm quay lại!”
Chai xịt muỗi đó – chính là đồ của Sở Y Y!
Trương Giai Giai đứng bên cạnh, mắt dán chặt vào chai xịt, thèm thuồng ra mặt:
“Minh Châu, cậu xịt xong chưa? Cho tớ dùng với, tớ cũng bị đốt quá trời luôn.”
Cố Minh Châu liếc cô ta một cái, cười nhạt:
“Chai này có xíu à, tôi dùng một mình còn chẳng đủ. Cậu tự nghĩ cách đi ha.”
Trương Giai Giai cắn môi, ánh mắt tràn đầy uất ức.
Rõ ràng món này không phải của Cố Minh Châu, vậy mà cô ta dám xưng là của mình.
Nhưng mà… nghĩ đến địa vị nhà họ Cố trong showbiz, cô ấy đành nuốt ức chế vào bụng.
“Dùng đồ của tôi, có sướиɠ không?” Sở Y Y từ trong bụi bước ra, giọng sắc như dao, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Cố Minh Châu.
“Á…!”
Cố Minh Châu bị dọa phát hoảng, vội chui ngay sau lưng Cố Hiên.
Cố Hiên cau mày, giọng đầy khó chịu:
“Cô tới đây làm gì? Không phải cô nói không muốn chung đội với chúng tôi, bảo tụi tôi tránh xa cô sao? Giờ lại tự mò tới đây là sao?”
Sở Y Y cười nhạt:
“Anh nghĩ tôi tới đây làm gì?”
Cố Hiên tỏ vẻ vô tội:
“Tôi đâu phải con giun trong bụng cô, sao biết được?”
Sở Y Y châm chọc:
“Lúc đi ăn trộm thì thông minh lanh lợi, giờ lại giả ngu?”
Sắc mặt Cố Hiên xanh đỏ lẫn lộn, nghiến răng nói:
“Đừng nói khó nghe như vậy! Dù sao cũng là người một nhà, mượn chút đồ thôi mà, cô đừng keo kiệt như thế chứ!”
Sở Y Y hừ lạnh:
“Mượn? Không hỏi mà tự lấy là ‘mượn’? Không xin phép, lấy đồ của người khác – gọi là trộm đấy anh à.”
Cố Hiên vẫn mặt dày biện hộ:
“Keo kiệt gì vậy? Mượn tí thôi, dùng xong sẽ trả lại mà. Cùng lắm, về sau tôi chuyển khoản bồi thường – gấp 10 lần cũng được. Cô hài lòng chưa?”
Sở Y Y cắt ngang, giọng dứt khoát:
“Không bán! Ngay bây giờ – trả hết đồ cho tôi!”
Cố Minh Châu lập tức giấu chai xịt ra sau lưng, tay còn chắn trước lều, ánh mắt cảnh giác như bảo vệ kho báu:
“Đây là đồ của tôi rồi! Cô đừng hòng lấy lại!”
Sở Y Y bật cười lạnh:
“Không trả đúng không? Vậy tôi tự mình lấy!”
Cô bước tiếp về phía trước.
Cố Minh Châu từng bị Sở Y Y cho ăn hành vài lần, đã sợ đến chột vía.
Vừa thấy Sở Y Y tiến tới, cô ta la thất thanh, kéo tay Cố Hiên:
“Anh Ba ơi! Cô ta lại nổi điên rồi! Mau cản cô ta lại, đừng để cô ta tới gần em!”
Cố Hiên trong lòng cũng có chút rén.
Anh ta từng bị Sở Y Y táng không trượt phát nào – đến giờ vẫn còn đau.
Nhưng trước mặt em gái cưng, sao có thể lộ ra vẻ nhát cáy?
Anh ta nghiến răng, mặt không tình nguyện nhưng giọng lại dịu xuống:
“Mấy món khác cô cứ cầm về trước, nhưng cái lều với chai xịt muỗi… cho Minh Châu mượn chút đi.”
Vừa mới bước tới, sắc mặt cô lập tức tối sầm lại.
Bởi vì…
Lều của cô… biến mất!
Không chỉ mỗi cái lều – toàn bộ đồ đạc của cô cũng bốc hơi luôn rồi!
Cả đống đồ mà cô sắp xếp kỹ lưỡng, giờ không còn lấy một hạt bụi. Thậm chí đống lửa cũng bị đạp tắt tanh bành.
Sắc mặt Sở Y Y lạnh như đá tủ.
Không cần hỏi, cũng biết ai là thủ phạm.
Cô nghiến răng chửi nhỏ:
“Lũ rác rưởi! Việc đàng hoàng thì không thấy làm, còn mấy trò trộm cắp vặt thì rành như nghề gia truyền!”
[Chị Y mắng hay quá! Đúng rồi, bọn nó là phế vật, lại còn là loại phế vật tay chân dơ bẩn!]
[Chị Y mắng hiền quá rồi! Xin hãy dùng ngôn ngữ độc địa hơn để xử tụi nó!]
[Đừng nhún nhường, mau cướp lại đồ của mình đi chị Y!]
Sở Y Y thay lại bộ đồ chuyên dụng, khoác lên chiếc áo gió, quần dài chống côn trùng, rồi cầm đèn pin, một mạch tiến về hướng của đám Cố Minh Châu.
Bọn họ đã dời trại, không còn ở chỗ cũ ban ngày chọn nữa.
Sở Y Y mặt lạnh như tiền, tiếp tục bước tới.
Đi chưa được bao xa, sau một đám cỏ cao quá đầu người, cô đã thấy bọn họ.
Lều của cô đang ở ngay đó.
Túi đồ bị moi tung tóe, quần áo và vật dụng rơi vãi khắp nơi.
Lúc này, Cố Minh Châu đang ngồi trước lều, tay cầm chai xịt chống muỗi – xịt lấy xịt để lên người.
Vừa xịt, cô ta vừa cau mày than thở:
“Trời ơi, cái rừng quỷ quái gì mà muỗi thì như ong vỡ tổ! Em bị đốt sưng hết cả người rồi! Cái nơi rách nát này, sau này cho tiền cũng không thèm quay lại!”
Trương Giai Giai đứng bên cạnh, mắt dán chặt vào chai xịt, thèm thuồng ra mặt:
“Minh Châu, cậu xịt xong chưa? Cho tớ dùng với, tớ cũng bị đốt quá trời luôn.”
Cố Minh Châu liếc cô ta một cái, cười nhạt:
“Chai này có xíu à, tôi dùng một mình còn chẳng đủ. Cậu tự nghĩ cách đi ha.”
Trương Giai Giai cắn môi, ánh mắt tràn đầy uất ức.
Rõ ràng món này không phải của Cố Minh Châu, vậy mà cô ta dám xưng là của mình.
Nhưng mà… nghĩ đến địa vị nhà họ Cố trong showbiz, cô ấy đành nuốt ức chế vào bụng.
“Dùng đồ của tôi, có sướиɠ không?” Sở Y Y từ trong bụi bước ra, giọng sắc như dao, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Cố Minh Châu.
“Á…!”
Cố Minh Châu bị dọa phát hoảng, vội chui ngay sau lưng Cố Hiên.
Cố Hiên cau mày, giọng đầy khó chịu:
Sở Y Y cười nhạt:
“Anh nghĩ tôi tới đây làm gì?”
Cố Hiên tỏ vẻ vô tội:
“Tôi đâu phải con giun trong bụng cô, sao biết được?”
Sở Y Y châm chọc:
“Lúc đi ăn trộm thì thông minh lanh lợi, giờ lại giả ngu?”
Sắc mặt Cố Hiên xanh đỏ lẫn lộn, nghiến răng nói:
“Đừng nói khó nghe như vậy! Dù sao cũng là người một nhà, mượn chút đồ thôi mà, cô đừng keo kiệt như thế chứ!”
Sở Y Y hừ lạnh:
“Mượn? Không hỏi mà tự lấy là ‘mượn’? Không xin phép, lấy đồ của người khác – gọi là trộm đấy anh à.”
Cố Hiên vẫn mặt dày biện hộ:
“Keo kiệt gì vậy? Mượn tí thôi, dùng xong sẽ trả lại mà. Cùng lắm, về sau tôi chuyển khoản bồi thường – gấp 10 lần cũng được. Cô hài lòng chưa?”
Sở Y Y cắt ngang, giọng dứt khoát:
“Không bán! Ngay bây giờ – trả hết đồ cho tôi!”
Cố Minh Châu lập tức giấu chai xịt ra sau lưng, tay còn chắn trước lều, ánh mắt cảnh giác như bảo vệ kho báu:
“Đây là đồ của tôi rồi! Cô đừng hòng lấy lại!”
Sở Y Y bật cười lạnh:
“Không trả đúng không? Vậy tôi tự mình lấy!”
Cô bước tiếp về phía trước.
Cố Minh Châu từng bị Sở Y Y cho ăn hành vài lần, đã sợ đến chột vía.
Vừa thấy Sở Y Y tiến tới, cô ta la thất thanh, kéo tay Cố Hiên:
“Anh Ba ơi! Cô ta lại nổi điên rồi! Mau cản cô ta lại, đừng để cô ta tới gần em!”
Cố Hiên trong lòng cũng có chút rén.
Anh ta từng bị Sở Y Y táng không trượt phát nào – đến giờ vẫn còn đau.
Nhưng trước mặt em gái cưng, sao có thể lộ ra vẻ nhát cáy?
Anh ta nghiến răng, mặt không tình nguyện nhưng giọng lại dịu xuống:
“Mấy món khác cô cứ cầm về trước, nhưng cái lều với chai xịt muỗi… cho Minh Châu mượn chút đi.”
4
0
1 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
