TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Nghĩ mùng một Tết ở nhà cãi nhau ầm ĩ hàng xóm đều nghe thấy, bà thuê một phòng theo giờ ở ngoài khu chung cư, gọi ổng đến đó để chất vấn.

Ổng một thái độ vô tư không quan tâm lại còn bực bội, hai người cãi qua cãi lại rồi bắt đầu chửi bới nhau.

"Chị dâu, lời này có phải chị nghe chị Quan Diễm nói không?" Quan Diễm là chị chồng của dì Viên Lương, chơi thân với chị dâu cả của bố cô. Mà chị dâu cả của bố cô lại không thích mẹ, ngày thường không ít lần nói xấu mẹ sau lưng.

Dì Viên Lương gật đầu: "Đúng vậy." Mẹ cả đời trong sạch, sợ nhất bị vu khống, cái cảm giác trăm miệng không thể bào chữa khiến bà phát điên: "Chị dâu, họ đang bịa đặt, đang vu khống em.

Không phải chỉ mình em mắng cha ổng, ổng cũng mắng bố mẹ em, mắng anh trai em, chúng em là chửi nhau cả hai bên."

Lúc này khóe mắt mẹ đã đỏ hoe, giọng nói run rẩy.

Bà hít một hơi sâu: "Chị dâu, chị nói chị hiểu em, ngay cả con ruột của mình mình còn không thể hoàn toàn hiểu, làm sao chị có thể hoàn toàn hiểu em chứ?"

Dì Viên Lương thiếu kiên nhẫn xua tay: "Thôi được rồi, đừng nói nữa.

Chuyện của hai đứa em sau này chị sẽ không hỏi đến nữa."

Lạc Gia ghét dì Viên Lương. Thậm chí là hận.

Lúc trước, mẹ vì tin tưởng nên mới kể cho dì Viên Lương tình hình hiện tại của mình và bố cô.

Khi gọi cuộc điện thoại đầu tiên, dì Viên Lương như đồng cảm sâu sắc, bảo mẹ cứ yên tâm nói, nhất định sẽ đứng ra đòi công bằng cho mẹ, còn dặn mẹ tuyệt đối đừng suy nghĩ quẩn, phải giữ gìn sức khỏe.

Sau kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, bố cô nghỉ phép về nhà, ra ngân hàng rút năm vạn tệ rồi ghé qua nhà dì Viên Lương.

Kể từ đó, mẹ gọi điện lại cho dì ấy thì dì liền như biến thành người khác, chỗ nào cũng bênh bố cô, tin rằng ổng không hề nɠɵạı ŧìиɧ, còn chỉ trích mẹ chuyện bé xé ra to.

Lạc Gia nghe xong cười khẩy. Lòng người thật đáng sợ và vô tình.

Vỏn vẹn năm vạn tệ, tam quan và đạo đức tan nát cả rồi, đen cũng có thể nói thành trắng.

Nhớ đến cảnh Trang Tông trong đại sảnh đang tươi cười nói chuyện với chú Quan Chính Nam và dì Viên Lương, cảnh tượng đó thật chói mắt.

Nói trắng ra thì họ là người cùng đẳng cấp, lợi ích ràng buộc lẫn nhau, là cùng một loại người.

————

Mẹ đưa cô về trường. Lạc Gia trong xe tức đến run rẩy khắp người, tay chân lạnh ngắt.

Hai người họ như chú chim nhỏ bị thương, đôi cánh rỉ máu ôm lấy nhau sưởi ấm, dành cho nhau lời động viên: "Không sao đâu con gái, con đi học đi, mẹ muốn về nhà ngủ một giấc."

Lạc Gia tan lớp, bắt taxi về nhà, nằm trên giường càng nghĩ càng tức.

Cô ấm ức khóc òa vì bất lực, khóc mãi đến mức đầu căng lên rồi thϊếp đi.

Khi tỉnh dậy, chưa đến sáu giờ. Trang Tông vẫn chưa về nhà.

Buổi trưa cô ăn quá no, nên nấu một nồi cháo hạt kê và xào hai món chay.

Buổi trưa Trang Tông về nhà thay quần áo rồi mới quay lại công ty.

Quần áo thay ra ám đầy mùi thuốc lá và rượu trộn lẫn, khiến Lạc Gia khó chịu.

Trước khi giặt, cô kiểm tra hết tất cả túi quần áo phòng có đồ sót lại.

Giây tiếp theo, cô sững lại.

Cô lấy ra từ túi áo khoác của Trang Tông một chiếc hoa cài áo đã héo úa.

Thông thường, trong đám cưới, những người cài hoa áo là cô dâu chú rể, bố mẹ hai bên, hoặc phù rể phù dâu.

4

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.