0 chữ
Chương 28
Chương 28
Thôi kệ, cái này lại không kiểm tra đạo văn, tìm vài bài mẫu "đại trà" ghép lại là xong.
Quay đầu lại thấy mẹ, cô giật mình, hơi tức giận hỏi mẹ đi đâu.
Mẹ bảo không đi đâu cả, cô không tin.
Mẹ trông có vẻ tâm trạng trùng xuống, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Lạc Gia nhìn kỹ, thấy khóe mắt mẹ đỏ hoe, vừa khóc xong.
Cô như pháo hoa bị châm ngòi: “xì" một tiếng rồi bùng nổ: "Sao vậy hả mẹ!"
Mẹ không muốn nói, vô thức đưa tay lau khóe mắt: "Không sao, gió thổi thôi mà."
Lạc Gia không chịu buông tha, tuy không chắc chắn mẹ có thật sự ở ngoài nghe điện thoại không, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng từ lúc đến đây cho đến trước khi buổi lễ bắt đầu, mẹ chắc chắn đã phải chịu ấm ức gì đó.
"Mẹ nói đi mà, rốt cuộc là sao?" Lạc Gia sốt ruột gặng hỏi.
Mẹ đắn đo suy nghĩ kỹ lưỡng, sợ hai mẹ con lôi kéo gây chú ý cho người khác, liền ghé sát vào tai cô: "Vừa rồi nói vài câu với dì Viên Lương, về nhà mẹ kể cho."
Tim Lạc Gia đập thịch một cái, dự cảm có chuyện chẳng lành.
Mẹ cả bữa không ăn được mấy miếng, Lạc Gia cũng đang nghĩ rốt cuộc dì Viên Lương đã nói chuyện gì với mẹ mà khiến mẹ xúc động đến vậy.
Sau khi đám cưới kết thúc, Lạc Gia lấy cớ phải về nhà lấy đồ mà không về cùng Trang Tông.
—————
Mẹ gặp dì Viên Lương ở chỗ mừng tiền, cười gọi một tiếng "chị dâu".
Dì Viên Lương cũng khách sáo đáp lời, hỏi Lạc Gia sống thế nào, rồi lại chuyển sang nói về bố cô: "Tối qua Ứng Huy đặc biệt gọi điện cho chị nói là xin nghỉ không được, nên không đến được."
"Vâng." Mẹ đáp.
"Quan hệ hai đứa thế nào rồi?"
Nụ cười của mẹ bỗng cứng lại: "Vẫn vậy chị ạ."
"Ứng Huy ở ngoài cũng vất vả, em phải thông cảm cho nó nhiều hơn."
Mẹ nhân tiện than thở vài câu: "Chị dâu, không giấu gì chị, lần này trước khi ổng về chúng em lại cãi nhau một trận.
Ổng đã cắt đứt tiền sinh hoạt phí ở nhà lâu rồi, xin cũng không cho."
Sau khi từ Quý Châu về, ổng đã quỳ xuống xin lỗi rồi giao thẻ lương, cũng là lần đầu tiên sau bao năm kết hôn bà cầm được thẻ lương của ổng.
Nhưng lần cúi đầu này khiến ổng cảm thấy mất hết sĩ diện và thể diện đàn ông, tuy thẻ ở trong tay bà, nhưng cứ mỗi tháng lương về tài khoản, ổng sẽ chuyển tiền đi ngay lập tức.
Dì Viên Lương "hừ" một tiếng: "Chị thấy Ứng Huy đã tốt hơn rồi, chỉ có em là vẫn cứ chấp nhặt chuyện cũ mà cãi nhau với nó.
Vấn đề lớn nhất giữa hai đứa là ở em, nếu em không thay đổi, không thông cảm cho nó thì hai đứa sẽ không bao giờ sống yên ổn được."
Mẹ sững người: "Chị dâu, em muốn nói chuyện với ổng thì ổng ít nhất cũng phải nghe máy chứ, nếu không về nhà là giả chết giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Em làm sao chịu nổi cảnh ổng xem em như không khí chứ, chị nói xem sao mà không cãi nhau được?"
Tuy dì Viên Lương thấy mẹ nói có lý, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình hơi khó xử: "Thường Cảnh Thù, em là người thế nào chị rõ nhất!
Tiếng tăm của em ở quê đã nát bét cả rồi, em còn gì nữa!
Em cả tiếng đồng hồ chửi cha của nó không ngừng nghỉ!"
Mẹ cau mày, chuyện mắng cha bố cô này xảy ra vào mùng một Tết năm nay.
Hôm đó các cháu trong nhóm chat gọi "chú Ứng Huy" lì xì, kết quả nửa ngày không ai đáp lại, mới phát hiện ra ổng đã sớm thoát khỏi nhóm chat gia đình của bà.
Quay đầu lại thấy mẹ, cô giật mình, hơi tức giận hỏi mẹ đi đâu.
Mẹ bảo không đi đâu cả, cô không tin.
Mẹ trông có vẻ tâm trạng trùng xuống, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Lạc Gia nhìn kỹ, thấy khóe mắt mẹ đỏ hoe, vừa khóc xong.
Cô như pháo hoa bị châm ngòi: “xì" một tiếng rồi bùng nổ: "Sao vậy hả mẹ!"
Mẹ không muốn nói, vô thức đưa tay lau khóe mắt: "Không sao, gió thổi thôi mà."
Lạc Gia không chịu buông tha, tuy không chắc chắn mẹ có thật sự ở ngoài nghe điện thoại không, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng từ lúc đến đây cho đến trước khi buổi lễ bắt đầu, mẹ chắc chắn đã phải chịu ấm ức gì đó.
"Mẹ nói đi mà, rốt cuộc là sao?" Lạc Gia sốt ruột gặng hỏi.
Mẹ đắn đo suy nghĩ kỹ lưỡng, sợ hai mẹ con lôi kéo gây chú ý cho người khác, liền ghé sát vào tai cô: "Vừa rồi nói vài câu với dì Viên Lương, về nhà mẹ kể cho."
Mẹ cả bữa không ăn được mấy miếng, Lạc Gia cũng đang nghĩ rốt cuộc dì Viên Lương đã nói chuyện gì với mẹ mà khiến mẹ xúc động đến vậy.
Sau khi đám cưới kết thúc, Lạc Gia lấy cớ phải về nhà lấy đồ mà không về cùng Trang Tông.
—————
Mẹ gặp dì Viên Lương ở chỗ mừng tiền, cười gọi một tiếng "chị dâu".
Dì Viên Lương cũng khách sáo đáp lời, hỏi Lạc Gia sống thế nào, rồi lại chuyển sang nói về bố cô: "Tối qua Ứng Huy đặc biệt gọi điện cho chị nói là xin nghỉ không được, nên không đến được."
"Vâng." Mẹ đáp.
"Quan hệ hai đứa thế nào rồi?"
Nụ cười của mẹ bỗng cứng lại: "Vẫn vậy chị ạ."
"Ứng Huy ở ngoài cũng vất vả, em phải thông cảm cho nó nhiều hơn."
Mẹ nhân tiện than thở vài câu: "Chị dâu, không giấu gì chị, lần này trước khi ổng về chúng em lại cãi nhau một trận.
Sau khi từ Quý Châu về, ổng đã quỳ xuống xin lỗi rồi giao thẻ lương, cũng là lần đầu tiên sau bao năm kết hôn bà cầm được thẻ lương của ổng.
Nhưng lần cúi đầu này khiến ổng cảm thấy mất hết sĩ diện và thể diện đàn ông, tuy thẻ ở trong tay bà, nhưng cứ mỗi tháng lương về tài khoản, ổng sẽ chuyển tiền đi ngay lập tức.
Dì Viên Lương "hừ" một tiếng: "Chị thấy Ứng Huy đã tốt hơn rồi, chỉ có em là vẫn cứ chấp nhặt chuyện cũ mà cãi nhau với nó.
Vấn đề lớn nhất giữa hai đứa là ở em, nếu em không thay đổi, không thông cảm cho nó thì hai đứa sẽ không bao giờ sống yên ổn được."
Mẹ sững người: "Chị dâu, em muốn nói chuyện với ổng thì ổng ít nhất cũng phải nghe máy chứ, nếu không về nhà là giả chết giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy dì Viên Lương thấy mẹ nói có lý, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình hơi khó xử: "Thường Cảnh Thù, em là người thế nào chị rõ nhất!
Tiếng tăm của em ở quê đã nát bét cả rồi, em còn gì nữa!
Em cả tiếng đồng hồ chửi cha của nó không ngừng nghỉ!"
Mẹ cau mày, chuyện mắng cha bố cô này xảy ra vào mùng một Tết năm nay.
Hôm đó các cháu trong nhóm chat gọi "chú Ứng Huy" lì xì, kết quả nửa ngày không ai đáp lại, mới phát hiện ra ổng đã sớm thoát khỏi nhóm chat gia đình của bà.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
