TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Chris Đáng Ghét (1)

Buổi thuyết trình của Thái Minh Đạt đã xảy ra sự cố.

Trưa thứ Sáu, Tống Sơ Tình nhận được tin, nói rằng để chuẩn bị cho buổi thuyết trình này, Thái Minh Đạt đã thức trắng hai đêm, hôm nay sắp lên sân khấu thì bị sốt. Anh vốn định cố gắng gượng, nhưng mười phút trước đã ngất xỉu, bây giờ chỉ có thể nằm nghỉ.

Những người khác đã liên lạc với cô. Ngoài Thái Minh Đạt ra, cô là người quen thuộc với dự án này nhất, ngay cả slide thuyết trình cũng là do cô làm.

Hôm từ trường đua ngựa trở về, cô đã khéo léo từ chối lời đề nghị của sư huynh, nhưng hôm nay quả thực là một sự cố ngoài ý muốn. Không ai cống hiến cho dự án này nhiều hơn Thái Minh Đạt. Không còn cách nào khác, Tống Sơ Tình đành phải ra mặt.

Sau khi giải thích tình hình với Grace, cô vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi.

Lúc đợi thang máy, thật không may cô gặp Chris và Anthony cũng đang có vẻ chuẩn bị ra ngoài.

Tống Sơ Tình tự giác lùi lại hai bước để nhường vị trí giữa cho sếp. Cú lùi này khiến cô đứng ngay cạnh Anthony.

Anthony là một thanh niên gần ba mươi tuổi, tính cách không khó gần như Chris. Hơn nữa gần đây anh mới lên chức bố, nên nhìn ai cũng cười toe toét.

Bình thường hai người cũng có nói vài câu, lúc này Anthony thấy cô đeo túi bèn hỏi han: “Hanna đi đâu vậy?”

Chuyên cần của thực tập sinh không bị kiểm soát nghiêm ngặt, Tống Sơ Tình nói thật: “Em đến tòa nhà YC.”

Nói xong cô mới nhớ ra sư huynh từng nói Chris cũng sẽ tham dự Demo Day. Vậy là họ đã kết thúc rồi hay là đang chuẩn bị đi?

“Ồ?” Anthony liếc nhìn bóng lưng sếp mình rồi nói tiếp: “Trùng hợp quá, chúng tôi cũng đến tòa nhà YC.”

“À... vâng ạ.”

Hôm nay đợi thang máy có vẻ lâu hơn hẳn, ngay cả thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc cũng chưa đến. Anthony đành hỏi thêm: “Em đến để học hỏi hay là có dự án?”

“Có dự án ạ.”

“Cố lên nhé.”

“Vâng, cảm ơn anh Anthony.”

Thang máy Tổng giám đốc đến trước. Chris, người nãy giờ không nói một lời nào như một cương thi, bước vào trước, sau đó là Anthony.

Tống Sơ Tình tuy cũng rất muốn vào, nhưng Grace đã từng nói, trừ khi cô đang trong tình trạng nguy kịch, còn không thì hãy ngoan ngoãn đợi thang máy nhân viên.

Cô lặng lẽ đứng sang một bên, khóe miệng giật giật. Lãng phí tài nguyên!

Chris đương nhiên cũng không phá lệ vì nữ chính như trong mấy bộ phim tình cảm lãng mạn. Rất nhanh, cửa thang máy Tổng giám đốc từ từ đóng lại, gương mặt cương thi kia cũng giống như trong ống kính truyền hình, bị kẹp giữa cửa rồi từ từ biến mất.

Tống Sơ Tình nghĩ ngợi rồi bật cười thành tiếng.

Cương thi, cũng khá hợp với hình tượng của Chris. Thân hình lúc nào cũng thẳng tắp, mặt không cảm xúc, lạnh lùng vô tình, lại còn hay xuất quỷ nhập thần, đi không tiếng động. Đây không phải cương thi thì là gì?

Chris cương thi.

Hoa hướng dương đại chiến cương thi.

Biubiubiu.

“Hanna, em cười gì thế?” Allison đi ngang qua thắc mắc.

Cô gái lập tức thu lại nụ cười, nhanh chân chạy vào thang máy nhân viên vừa mở ra lại chuẩn bị đóng lại: "Không có gì đâu, Allison em đi đây, tạm biệt.”

Tiếng tạm biệt mềm mại cuối cùng vừa kịp vang lên trước khi cửa thang máy đóng lại.

Xuống đến đại sảnh mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa.

Tô Lị không có ở quầy lễ tân, tài xế thì thường chỉ đến đón vào giờ tan làm. Hôm nay tình hình đặc biệt, Tống Sơ Tình mượn một chiếc ô rồi đi thẳng.

Mưa không to nhưng gió rất lớn, nên rất khó chịu.

Tống Sơ Tình mặc kệ những hạt mưa bụi ngang nhiên tạt vào mặt, kẹp chiếc ô vào nách, một tay nắm chặt, tay kia mở điện thoại gọi xe.

Ứng dụng gọi xe ở nước ngoài cô mới dùng một lần, loay hoay một lúc mới gọi được xe. Nhìn lại thì thấy phải đợi mười lăm phút, thế thì thà bắt taxi còn hơn.

Cô cất điện thoại vào túi, hai tay nắm chặt chiếc ô đang chực bay trong gió rồi đi ra lề đường.

San Francisco ngày mưa không hề đẹp. Miệng cống thoát nước ở góc phố ken đặc đủ loại rác rưởi không biết trôi từ đâu đến, không khí thỉnh thoảng lại bốc lên một mùi khó ngửi.

Những người vô gia cư chạy khắp nơi tìm chỗ trú ẩn, còn những nhân viên văn phòng cao cấp thì bưng ly cà phê đứng trước cửa sổ kính sát đất thưởng thức cảnh mưa. Cơn mưa đã gột rửa nên trạng thái chân thực nhất của thành phố này.

Thời gian trôi đi từng phút, Tống Sơ Tình bắt đầu sốt ruột, ngẩng đầu nhìn dòng xe cộ phía trước dường như đang bị tắc nghẽn.

Khoảng nửa phút sau, một chiếc Bentley màu đen dừng lại ngay trước mặt cô. Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, để lộ gương mặt da trắng điển hình của Anthony: "Hanna, em lên đi.”

Qua cửa sổ hàng ghế sau, có thể lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú đang ngồi ngay ngắn.

Tống Sơ Tình khẽ nhướng mày.

Chậc, ra là cảnh trong phim thần tượng có thật à. Chris vẫn còn cứu vớt được.

Vậy thì miễn cưỡng gạch bỏ những lời chê bai anh ta trong sổ tay, cũng miễn cưỡng tha thứ cho sự lạnh lùng của anh ta vậy.

...

Không biết các đồng nghiệp khác đã có ai được ngồi xe của sếp chưa, nhưng lần đầu tiên được ngồi, Tống Sơ Tình vẫn có chút kinh ngạc.

Ba cô cũng được xem là một nửa bá đạo tổng tài. Mặc dù mỗi chiếc xe của ông cuối cùng đều trở thành kho chứa đồ di động của cô, nhưng ban đầu chúng đều mang một chút khí chất bá tổng, sạch sẽ gọn gàng, phải có hương trầm, còn phải có tủ lạnh nhỏ và quần áo để thay.

Xe của Chris thì lại đơn giản, cũng không có mùi gì đặc biệt. Nhưng không gian chật hẹp đã khiến mùi hương trên người anh tỏa ra tối đa, vẫn là mùi tuyết tùng pha bạc hà thoang thoảng đó.

Sau này cô đã hỏi Allison, quả thực mùi hương này không thể mua trên thị trường, nghe nói là do một bậc thầy nước hoa người Pháp đặc biệt pha chế cho anh, là mùi hương độc nhất trên toàn thế giới.

Tống Sơ Tình cẩn thận cất chiếc ô, đặt dưới chân, nghiêm túc cảm ơn: “Cảm ơn anh, Chris.”

Ánh mắt người đàn ông vẫn chuyên chú vào chiếc máy tính bảng, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu.

Cô liếc nhìn máy tính bảng vài lần, nội dung trên màn hình dường như là tổng quan về một số dự án sắp được thuyết trình.

Tống Sơ Tình suy nghĩ một hai, không dám tùy tiện bắt chuyện.

Thứ nhất là người ta đang làm việc nghiêm túc, thứ hai là cô cũng cần phải xem lại dự án của mình, còn phải trao đổi với đội ngũ về tiến độ của họ trong thời gian qua.

Trong lúc chờ trả lời, cô lén lút liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nghĩ ngợi rồi lại mở điện thoại nhắn tin: [Mark, Chris không thích trời mưa à?]

Chris lúc đợi thang máy thì mặt không cảm xúc, nhưng Chris bây giờ thì mày hơi nhíu lại và chau xuống, khóe miệng mím thành một đường thẳng, hơi thở cũng nặng hơn bình thường. Đây là biểu hiện rất điển hình của sự bực bội, cáu kỉnh.

Là vì mình sao? Chắc không phải, cô vừa không nói chuyện vừa không động đậy lung tung, nên khả năng cao là do thời tiết xấu. Trời mưa dầm dề quả thực dễ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt hơn.

Mark trả lời: [Đúng vậy, Chris đặc biệt không thích trời mưa.]

Tất cả những gì liên quan đến Chris, Tống Sơ Tình đều phải ghi vào sổ: Chris không thích trời mưa.

Lại hỏi: [Tại sao?]

Mark: [Cụ thể thì không rõ lắm, tóm lại là vào ngày mưa tâm trạng anh ấy đều không tốt lắm. Nhưng không sao đâu, Chris sẽ không để ảnh hưởng đến công việc.]

Tống Sơ Tình lại lén lút quan sát anh hai lần nữa, mặt đúng là khó đăm đăm thật.

Càng không thể nói chuyện. Cô cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, gõ chữ nhẹ nhàng, hít thở cũng nhẹ nhàng.

7

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.