0 chữ
Chương 8
Chương 8: Tiến độ nghiên cứu (2)
Thấy cô đồng ý, Grace ngạc nhiên: “Em không sợ à?”
Các đồng nghiệp hoặc thực tập sinh mới vào làm ban đầu đều không dám đối mặt trực tiếp với Chris. Cô gái trạc tuổi cô cũng thích Chris hồi hai tháng trước, lúc từ văn phòng anh bước ra đã sợ đến mức mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào.
“Có gì mà phải sợ chứ ạ, Chris cũng đâu có ăn thịt em.”
Nghe xong dặn dò, Tống Sơ Tình ôm tập tài liệu gõ cửa bước vào.
Nhưng trong văn phòng không có ai.
Cô tiến lên hai bước: "Chris?”
Từ phòng nghỉ bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Xin đợi một lát.”
Tống Sơ Tình liền đứng trước bàn làm việc chờ đợi.
Ánh mắt cô không kìm được mà liếc nhìn tứ phía. Đây là lần đầu tiên cô bước vào “chiếc hộp xám” này. Cách bài trí trong văn phòng quả thực toàn một màu xám lạnh lùng, khiến người ta không có chút hứng thú làm việc nào. Quả nhiên các ông lớn đều không phải người thường.
Trong phòng thoang thoảng một mùi hương trầm không rõ tên. Cô phập phồng mũi hít mấy lần cũng không nhận ra là mùi gì, có một chút hương tuyết tùng lại có một chút vị bạc hà, không giống những loại có thể mua trên thị trường, có lẽ là loại được pha chế đặc biệt.
Trên ghế có vắt một chiếc áo vest đen, chất liệu thượng hạng, những đường cắt may sắc như dao, là hiện thân của lý trí và phong độ.
Cả đời này cô đã thấy rất nhiều người mặc vest, nhưng hiếm có ai mặc ra được cái thần thái đó. Chris được xem là một trong số họ. Thân hình cao ráo và dung mạo không thể chê vào đâu được dường như đã thổi hồn cho một bộ vest bình thường.
Cô cũng đã gặp không ít con lai, con lai Trung Anh, con lai Trung Nga. Những đứa trẻ lai, những cô cậu bé lai xuất hiện trước công chúng trên mạng đã gây hiểu lầm, khiến mọi người luôn nghĩ rằng gen lai rất mạnh mẽ, nhưng thực tế phần lớn đều có ngoại hình bình thường.
Nhưng Chris thì khác. Nếu anh đến Trung Quốc, dù không làm việc mà chỉ làm một hot boy trên mạng cũng có thể nổi đình nổi đám.
Con người đều có ham muốn theo đuổi cái đẹp, vậy thì ngoại hình của một nhà lãnh đạo liệu có ảnh hưởng đến sức mạnh của đội ngũ và lòng trung thành của nhân viên không?
Trong đầu Tống Sơ Tình không tìm ra được bài luận văn nào liên quan, trong lòng thầm thở dài, xem ra tối nay phải tra cứu tài liệu rồi.
Quá mải mê suy nghĩ, cô không đề phòng có người đột nhiên xuất hiện sau lưng.
Anh lại làm cô giật mình một lần nữa. Nhưng lần này không may mắn như lần trước, lúc lùi bước chân về sau, cô đã loạng choạng.
Là một cô gái đã luyện Taekwondo hơn mười năm, thân hình cô vẫn khá nhanh nhẹn. Cô vươn tay ra, vội vàng nắm lấy một vật có thể chống đỡ để không bị ngã.
Khi làn da tiếp xúc, mu bàn tay Tống Sơ Tình khẽ run lên. Tay anh rất ấm, phần xương cổ tay nhô lên khẽ cấn vào lòng bàn tay cô.
Đi cùng với xúc giác là khứu giác, vẫn là mùi tuyết tùng pha lẫn bạc hà đó, nhưng nồng nàn hơn. Cô cảm thấy mình như lạc vào một màn sương mù, hoàn toàn bị bao bọc.
Trước sau chỉ vài giây.
Khi cô đứng vững, Chris lập tức rút tay về. Cô đọc được một tia cảm xúc không thể hiểu nổi từ đôi môi mím chặt của anh.
Người đàn ông nhướng mí mắt, liếc nhìn cô một cách lạnh nhạt rồi quay về chỗ ngồi.
Anh lấy một chiếc khăn tay từ ngăn kéo ra, cẩn thận lau chùi phần đã bị chạm vào.
Tống Sơ Tình nhìn mà dần dần bốc hỏa.
Anh có ý gì đây? Chê cô?
Tay của cô mỗi tuần chăm sóc nhỏ một lần, mỗi tháng chăm sóc lớn một lần, còn sạch hơn cả mặt cô nữa. Anh lại dám chê cô bẩn?
Này! Tiểu nữ vương ưa sạch sẽ như cô còn chưa chê anh, thế mà anh lại dám làm bộ làm tịch!
Cô bĩu môi, ghi vào sổ tay: Chris có lẽ cũng mắc bệnh ưa sạch sẽ.
“Chuyện gì?”
Tống Sơ Tình lập tức trở lại vẻ nghiêm túc trong một giây, mở tài liệu ra đẩy qua: "Chris, đây là thư mời tham dự diễn đàn công nghệ quốc tế vào tháng tới. Grace bảo tôi đến hỏi anh có tham dự không.”
Chris lật qua hai trang tài liệu, đôi môi phát ra hai âm tiết có phần trầm thấp: "Tham dự.”
“Vâng ạ, diễn đàn cũng hy vọng có thể mời anh phát biểu. Anh có chủ đề nào muốn chia sẻ không ạ? Hay là để chúng tôi chuẩn bị?”
Người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị không trả lời ngay, có lẽ đang suy nghĩ.
Tống Sơ Tình yên lặng chờ đợi, ánh mắt tập trung vào người đàn ông đang chau mày suy tư trước mặt.
Nhưng thời gian anh suy nghĩ thực sự quá dài, nửa phút... một phút...
Đói quá, tối nay muốn ăn sườn xào chua ngọt, muốn ăn bít tết, muốn uống canh gà. Tuần này thật sự quá vất vả, cô phải ăn thịt!
Cuối tuần còn phải đi mát xa, xong rồi lại đi tìm Garrett...
Một phút rưỡi nữa lại trôi qua.
Tống Sơ Tình xoay xoay cổ chân, cô đứng mỏi cả chân rồi!
Trong lúc cô đang mải mê nghĩ về kế hoạch cuối tuần, thì hoàn toàn không nhận ra người đàn ông trước bàn đã ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào cô.
Ánh mắt Thẩm Tứ Niên khẽ lướt qua chiếc cổ trắng ngần của cô, đánh thức cô gái đang nhìn mình nhưng ánh mắt lại phiêu du đâu đó: “Hanna.”
Cô gái hoàn hồn: “Anh nói đi ạ.”
“Chủ đề phát biểu tạm định là trí tuệ nhân tạo và năng lượng mới.”
“Vâng, Chris.”
Thẩm Tứ Niên cụp mắt xuống, giọng nói nhuốm màu lạnh lẽo: “Tôi hy vọng lần sau khi báo cáo công việc, cô có thể tập trung.”
“Ngoài ra, công việc ở Văn phòng Tổng giám đốc không hề đơn giản, tôi hy vọng cô sẽ đối xử với nó một cách nghiêm túc.”
What?
Vừa rồi có hơi lơ đãng một chút cô nhận, nhưng cô không nghiêm túc với công việc lúc nào? Câu nói này của anh quá võ đoán.
“Ra ngoài.”
Hung dữ quá đi!
...
Tống Sơ Tình quay về chỗ làm việc, nén giận và tự kiểm điểm. Nhưng chỉ kiểm điểm một chút thôi, cô đâu có không nghiêm túc với công việc.
Một lúc sau, cô lại nhớ ra một chuyện, bèn xác nhận lại với Grace: “Chris có bị bệnh ưa sạch sẽ không ạ?”
Grace lắc đầu ngay: "Chris tương đối thích sạch sẽ, nhưng chắc là chưa đến mức ưa sạch sẽ đâu.”
“Không thích người khác chạm vào mình ạ?”
“Cái này thì chị không rõ lắm.”
“Vậy có chuẩn bị sẵn khăn tay để lau tay bất cứ lúc nào không ạ?”
“Không có đâu.”
Hay cho một Chris, rõ ràng là đang nhắm vào mình đúng không!
Các đồng nghiệp hoặc thực tập sinh mới vào làm ban đầu đều không dám đối mặt trực tiếp với Chris. Cô gái trạc tuổi cô cũng thích Chris hồi hai tháng trước, lúc từ văn phòng anh bước ra đã sợ đến mức mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào.
“Có gì mà phải sợ chứ ạ, Chris cũng đâu có ăn thịt em.”
Nghe xong dặn dò, Tống Sơ Tình ôm tập tài liệu gõ cửa bước vào.
Nhưng trong văn phòng không có ai.
Cô tiến lên hai bước: "Chris?”
Từ phòng nghỉ bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Xin đợi một lát.”
Tống Sơ Tình liền đứng trước bàn làm việc chờ đợi.
Ánh mắt cô không kìm được mà liếc nhìn tứ phía. Đây là lần đầu tiên cô bước vào “chiếc hộp xám” này. Cách bài trí trong văn phòng quả thực toàn một màu xám lạnh lùng, khiến người ta không có chút hứng thú làm việc nào. Quả nhiên các ông lớn đều không phải người thường.
Trên ghế có vắt một chiếc áo vest đen, chất liệu thượng hạng, những đường cắt may sắc như dao, là hiện thân của lý trí và phong độ.
Cả đời này cô đã thấy rất nhiều người mặc vest, nhưng hiếm có ai mặc ra được cái thần thái đó. Chris được xem là một trong số họ. Thân hình cao ráo và dung mạo không thể chê vào đâu được dường như đã thổi hồn cho một bộ vest bình thường.
Cô cũng đã gặp không ít con lai, con lai Trung Anh, con lai Trung Nga. Những đứa trẻ lai, những cô cậu bé lai xuất hiện trước công chúng trên mạng đã gây hiểu lầm, khiến mọi người luôn nghĩ rằng gen lai rất mạnh mẽ, nhưng thực tế phần lớn đều có ngoại hình bình thường.
Con người đều có ham muốn theo đuổi cái đẹp, vậy thì ngoại hình của một nhà lãnh đạo liệu có ảnh hưởng đến sức mạnh của đội ngũ và lòng trung thành của nhân viên không?
Trong đầu Tống Sơ Tình không tìm ra được bài luận văn nào liên quan, trong lòng thầm thở dài, xem ra tối nay phải tra cứu tài liệu rồi.
Quá mải mê suy nghĩ, cô không đề phòng có người đột nhiên xuất hiện sau lưng.
Anh lại làm cô giật mình một lần nữa. Nhưng lần này không may mắn như lần trước, lúc lùi bước chân về sau, cô đã loạng choạng.
Là một cô gái đã luyện Taekwondo hơn mười năm, thân hình cô vẫn khá nhanh nhẹn. Cô vươn tay ra, vội vàng nắm lấy một vật có thể chống đỡ để không bị ngã.
Đi cùng với xúc giác là khứu giác, vẫn là mùi tuyết tùng pha lẫn bạc hà đó, nhưng nồng nàn hơn. Cô cảm thấy mình như lạc vào một màn sương mù, hoàn toàn bị bao bọc.
Trước sau chỉ vài giây.
Khi cô đứng vững, Chris lập tức rút tay về. Cô đọc được một tia cảm xúc không thể hiểu nổi từ đôi môi mím chặt của anh.
Người đàn ông nhướng mí mắt, liếc nhìn cô một cách lạnh nhạt rồi quay về chỗ ngồi.
Anh lấy một chiếc khăn tay từ ngăn kéo ra, cẩn thận lau chùi phần đã bị chạm vào.
Tống Sơ Tình nhìn mà dần dần bốc hỏa.
Anh có ý gì đây? Chê cô?
Tay của cô mỗi tuần chăm sóc nhỏ một lần, mỗi tháng chăm sóc lớn một lần, còn sạch hơn cả mặt cô nữa. Anh lại dám chê cô bẩn?
Này! Tiểu nữ vương ưa sạch sẽ như cô còn chưa chê anh, thế mà anh lại dám làm bộ làm tịch!
Cô bĩu môi, ghi vào sổ tay: Chris có lẽ cũng mắc bệnh ưa sạch sẽ.
“Chuyện gì?”
Tống Sơ Tình lập tức trở lại vẻ nghiêm túc trong một giây, mở tài liệu ra đẩy qua: "Chris, đây là thư mời tham dự diễn đàn công nghệ quốc tế vào tháng tới. Grace bảo tôi đến hỏi anh có tham dự không.”
Chris lật qua hai trang tài liệu, đôi môi phát ra hai âm tiết có phần trầm thấp: "Tham dự.”
“Vâng ạ, diễn đàn cũng hy vọng có thể mời anh phát biểu. Anh có chủ đề nào muốn chia sẻ không ạ? Hay là để chúng tôi chuẩn bị?”
Người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị không trả lời ngay, có lẽ đang suy nghĩ.
Tống Sơ Tình yên lặng chờ đợi, ánh mắt tập trung vào người đàn ông đang chau mày suy tư trước mặt.
Nhưng thời gian anh suy nghĩ thực sự quá dài, nửa phút... một phút...
Đói quá, tối nay muốn ăn sườn xào chua ngọt, muốn ăn bít tết, muốn uống canh gà. Tuần này thật sự quá vất vả, cô phải ăn thịt!
Cuối tuần còn phải đi mát xa, xong rồi lại đi tìm Garrett...
Một phút rưỡi nữa lại trôi qua.
Tống Sơ Tình xoay xoay cổ chân, cô đứng mỏi cả chân rồi!
Trong lúc cô đang mải mê nghĩ về kế hoạch cuối tuần, thì hoàn toàn không nhận ra người đàn ông trước bàn đã ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào cô.
Ánh mắt Thẩm Tứ Niên khẽ lướt qua chiếc cổ trắng ngần của cô, đánh thức cô gái đang nhìn mình nhưng ánh mắt lại phiêu du đâu đó: “Hanna.”
Cô gái hoàn hồn: “Anh nói đi ạ.”
“Chủ đề phát biểu tạm định là trí tuệ nhân tạo và năng lượng mới.”
“Vâng, Chris.”
Thẩm Tứ Niên cụp mắt xuống, giọng nói nhuốm màu lạnh lẽo: “Tôi hy vọng lần sau khi báo cáo công việc, cô có thể tập trung.”
“Ngoài ra, công việc ở Văn phòng Tổng giám đốc không hề đơn giản, tôi hy vọng cô sẽ đối xử với nó một cách nghiêm túc.”
What?
Vừa rồi có hơi lơ đãng một chút cô nhận, nhưng cô không nghiêm túc với công việc lúc nào? Câu nói này của anh quá võ đoán.
“Ra ngoài.”
Hung dữ quá đi!
...
Tống Sơ Tình quay về chỗ làm việc, nén giận và tự kiểm điểm. Nhưng chỉ kiểm điểm một chút thôi, cô đâu có không nghiêm túc với công việc.
Một lúc sau, cô lại nhớ ra một chuyện, bèn xác nhận lại với Grace: “Chris có bị bệnh ưa sạch sẽ không ạ?”
Grace lắc đầu ngay: "Chris tương đối thích sạch sẽ, nhưng chắc là chưa đến mức ưa sạch sẽ đâu.”
“Không thích người khác chạm vào mình ạ?”
“Cái này thì chị không rõ lắm.”
“Vậy có chuẩn bị sẵn khăn tay để lau tay bất cứ lúc nào không ạ?”
“Không có đâu.”
Hay cho một Chris, rõ ràng là đang nhắm vào mình đúng không!
6
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
