0 chữ
Chương 6
Chương 6
Mặt Chi Uyển vẫn còn rất đỏ, nàng kìm nén sự ngượng ngùng trong lòng, ngoan ngoãn nói: "Dạ, Uyển Nhi đều nghe dì." Nói xong, thấy Ngụy thị có vẻ không được thoải mái, nàng liền đứng dậy đi đến phía sau bà, ân cần nói: "Ta xoa bóp cho dì một chút đi."
Ngụy thị vỗ vỗ tay nàng: "Vẫn là Uyển Nhi của chúng ta ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất."
Chi Uyển thấy bà không từ chối, liền xoa cho tay mình nóng lên, sau đó xoa bóp huyệt Thái Dương cho bà.
Lực đạo của nàng vừa phải, ấn đến nỗi Ngụy thị cảm thấy rất thoải mái.
Không lâu sau, mí mắt Ngụy thị cụp xuống, rồi một lát sau bà liền ngủ thϊếp đi.
Chi Uyển thấy vậy, từ từ dừng động tác.
Phương ma ma mang chăn đến, nhẹ nhàng đắp lên người Ngụy thị.
Sau đó hai người liền lặng lẽ đi ra ngoài.
Đến ngoài cửa, Phương ma ma cười khen ngợi: "Biểu cô nương có thủ pháp thật tốt, thảo nào phu nhân cứ luôn khen người."
"Đó là do dì cất nhắc ta thôi." Chi Uyển khiêm tốn nói.
Phương ma ma nhìn nàng, trong lòng thở dài, thật là một cô nương tốt, đáng tiếc trong nhà lại không có ai.
"Nếu dì đã ngủ rồi, ta xin phép về trước." Chi Uyển nói.
"Lão nô xin được tiễn người." Phương ma ma vội vàng nói.
"Chỉ vài bước thôi, không cần phiền phức." Chi Uyển ngăn lại.
Sau khi từ Lan viện đi ra, Chi Uyển cùng Sương Nhi đi đến hoa viên.
Đã vào mùa xuân, trong hoa viên trăm hoa đua nở cùng với bướm bay lượn, một khung cảnh mùa xuân tươi đẹp.
Chi Uyển đứng dưới một gốc cây ngọc lan, thấy rất nhiều cánh hoa rơi xuống đất liền ngồi xổm xuống, nhặt những cánh hoa trên mặt đất, gói vào khăn.
Nàng rất thích mùi hương của hoa ngọc lan, mỗi năm đều phơi một ít để làm thành túi thơm.
Sương Nhi cũng ngồi xổm xuống, giúp đỡ cùng nhau nhặt.
Đang nhặt, một đôi chân đột nhiên xuất hiện trước mặt hai chủ tớ.
Không đợi hai người kịp phản ứng, đôi chân đó liền dùng sức nghiền nát những cánh hoa ngọc lan trên mặt đất.
Những cánh hoa ngọc lan vốn đang nguyên vẹn, trong nháy mắt đã bị nghiền nát bét.
Chi Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt đầy ác ý của Lục Hinh, cũng không mấy bất ngờ.
Toàn bộ Định Quốc công phủ, cũng chỉ có Lục Hinh mới làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy.
"Chi Uyển, ngươi nghèo túng đến mức phải nhặt cánh hoa trên mặt đất để làm túi thơm sao? Quốc công phủ chúng ta bạc đãi ngươi à?" Lục Hinh từ trên cao nhìn xuống Chi Uyển, đầu mũi chân cố ý đá đá những cánh hoa bị nghiền nát trên mặt đất, giọng điệu đầy trào phúng.
Ngụy thị vỗ vỗ tay nàng: "Vẫn là Uyển Nhi của chúng ta ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất."
Chi Uyển thấy bà không từ chối, liền xoa cho tay mình nóng lên, sau đó xoa bóp huyệt Thái Dương cho bà.
Lực đạo của nàng vừa phải, ấn đến nỗi Ngụy thị cảm thấy rất thoải mái.
Không lâu sau, mí mắt Ngụy thị cụp xuống, rồi một lát sau bà liền ngủ thϊếp đi.
Chi Uyển thấy vậy, từ từ dừng động tác.
Phương ma ma mang chăn đến, nhẹ nhàng đắp lên người Ngụy thị.
Sau đó hai người liền lặng lẽ đi ra ngoài.
Đến ngoài cửa, Phương ma ma cười khen ngợi: "Biểu cô nương có thủ pháp thật tốt, thảo nào phu nhân cứ luôn khen người."
Phương ma ma nhìn nàng, trong lòng thở dài, thật là một cô nương tốt, đáng tiếc trong nhà lại không có ai.
"Nếu dì đã ngủ rồi, ta xin phép về trước." Chi Uyển nói.
"Lão nô xin được tiễn người." Phương ma ma vội vàng nói.
"Chỉ vài bước thôi, không cần phiền phức." Chi Uyển ngăn lại.
Sau khi từ Lan viện đi ra, Chi Uyển cùng Sương Nhi đi đến hoa viên.
Đã vào mùa xuân, trong hoa viên trăm hoa đua nở cùng với bướm bay lượn, một khung cảnh mùa xuân tươi đẹp.
Chi Uyển đứng dưới một gốc cây ngọc lan, thấy rất nhiều cánh hoa rơi xuống đất liền ngồi xổm xuống, nhặt những cánh hoa trên mặt đất, gói vào khăn.
Nàng rất thích mùi hương của hoa ngọc lan, mỗi năm đều phơi một ít để làm thành túi thơm.
Sương Nhi cũng ngồi xổm xuống, giúp đỡ cùng nhau nhặt.
Không đợi hai người kịp phản ứng, đôi chân đó liền dùng sức nghiền nát những cánh hoa ngọc lan trên mặt đất.
Những cánh hoa ngọc lan vốn đang nguyên vẹn, trong nháy mắt đã bị nghiền nát bét.
Chi Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt đầy ác ý của Lục Hinh, cũng không mấy bất ngờ.
Toàn bộ Định Quốc công phủ, cũng chỉ có Lục Hinh mới làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy.
"Chi Uyển, ngươi nghèo túng đến mức phải nhặt cánh hoa trên mặt đất để làm túi thơm sao? Quốc công phủ chúng ta bạc đãi ngươi à?" Lục Hinh từ trên cao nhìn xuống Chi Uyển, đầu mũi chân cố ý đá đá những cánh hoa bị nghiền nát trên mặt đất, giọng điệu đầy trào phúng.
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
