0 chữ
Chương 5
Chương 5
Chi Uyển thầm vỗ ngực làm ra vẻ thẹn thùng, giọng hơi hạ thấp một chút: "Dì, ta muốn gả cho một nam nhân... nhã nhặn, lễ độ."
Gả cho nam nhân nhã nhặn, lễ độ mới phù hợp với một tiểu cô nương như nàng, mới là điều nên nói.
Nàng cũng không biết rằng thính lực của Lục Trạm rất tốt, dù nàng có hạ giọng nói chuyện, hắn ở trong nội thất vẫn nghe rõ mồn một.
Nghĩ đến biểu muội nhỏ bé, gương mặt non nớt ấy lại thốt lên câu muốn gả cho nam nhân nhã nhặn lễ độ, không hiểu sao Lục Trạm lại thấy hơi buồn cười.
Tiểu nha đầu mới lớn bao lớn chứ?
Thấy dáng vẻ hai người bên ngoài nói chuyện hẳn là không nhanh tới hồi kết, mà lại là chuyện khuê phòng của nữ nhi, hắn thật sự không nên nghe tiếp nữa, liền ho nhẹ một tiếng rồi từ nội thất bước ra ngoài.
Nhìn nam nhân từ phía sau bức rèm che bước ra, cả người Chi Uyển đều choáng váng.
Biểu ca sao lại ở trong nội thất chứ?
Nghĩ đến biểu hiện và những lời mình vừa nói, nàng tức khắc muốn tìm một cái hầm để chui xuống.
Trời ơi, câu nói kia của nàng, biểu ca không nghe thấy chứ?
Chi Uyển cảm thấy rất mất mặt.
Mặt nàng vốn đã đỏ bừng, lúc này sắc đỏ ửng trực tiếp lan xuống đến tận cổ, đầu cũng rũ thấp xuống trước ngực.
"Lục Trạm, lễ nghĩa của con đâu?" Ngụy thị bất mãn trừng mắt nhìn nhi tử, hiển nhiên rất không hài lòng việc hắn đột nhiên xuất hiện.
"Ta còn có rất nhiều công vụ cần xử lý." Lục Trạm lạnh nhạt đáp.
Ngụy thị nghe vậy thì không lời nào để nói.
Nhi tử quả thật rất bận.
Khi Lục Trạm rời đi, bước chân dừng lại một chút, đột nhiên nghiêng đầu nói với Ngụy thị: "Không phải vẫn là một đứa nhỏ sao? Tìm nhà chồng có hơi sớm quá rồi không?"
Chi Uyển ngẩn người, ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy bóng dáng nam nhân rời đi.
Ngụy thị có chút nửa tin nữa ngờ, lại có chút bất lực.
Đứa con này từ trước đến nay hành xử khác người, lại có chủ kiến, ý kiến của người khác một chút cũng không thể lay chuyển được hắn.
Nghĩ đến lời nói của nhi tử, bà nhịn không được lầm bầm một câu: "Vậy chẳng lẽ lại phải giống con 25 tuổi rồi mà vẫn chưa chịu cưới hỏi?
Thế thì ra thể thống gì?"
Nói rồi Ngụy thị liền đau đầu xoa trán.
Đứa con này cái gì cũng tốt, chỉ riêng cái việc không chịu thành thân.
Những người cùng tuổi với hắn, con cái đã biết chạy biết nhảy rồi.
Sợ Chi Uyển bị hắn ảnh hưởng, Ngụy thị vội vàng lại nói với Chi Uyển: "Con đừng nghe lời biểu ca, chính hắn không chịu cưới dâu, còn muốn ngăn cản con. Chúng ta đâu có muốn gả ngay lập tức, chúng ta có thể từ từ chọn, đợi đến khi chọn được người tốt rồi thì mới bàn chuyện hôn sự."
Gả cho nam nhân nhã nhặn, lễ độ mới phù hợp với một tiểu cô nương như nàng, mới là điều nên nói.
Nàng cũng không biết rằng thính lực của Lục Trạm rất tốt, dù nàng có hạ giọng nói chuyện, hắn ở trong nội thất vẫn nghe rõ mồn một.
Nghĩ đến biểu muội nhỏ bé, gương mặt non nớt ấy lại thốt lên câu muốn gả cho nam nhân nhã nhặn lễ độ, không hiểu sao Lục Trạm lại thấy hơi buồn cười.
Tiểu nha đầu mới lớn bao lớn chứ?
Thấy dáng vẻ hai người bên ngoài nói chuyện hẳn là không nhanh tới hồi kết, mà lại là chuyện khuê phòng của nữ nhi, hắn thật sự không nên nghe tiếp nữa, liền ho nhẹ một tiếng rồi từ nội thất bước ra ngoài.
Nhìn nam nhân từ phía sau bức rèm che bước ra, cả người Chi Uyển đều choáng váng.
Nghĩ đến biểu hiện và những lời mình vừa nói, nàng tức khắc muốn tìm một cái hầm để chui xuống.
Trời ơi, câu nói kia của nàng, biểu ca không nghe thấy chứ?
Chi Uyển cảm thấy rất mất mặt.
Mặt nàng vốn đã đỏ bừng, lúc này sắc đỏ ửng trực tiếp lan xuống đến tận cổ, đầu cũng rũ thấp xuống trước ngực.
"Lục Trạm, lễ nghĩa của con đâu?" Ngụy thị bất mãn trừng mắt nhìn nhi tử, hiển nhiên rất không hài lòng việc hắn đột nhiên xuất hiện.
"Ta còn có rất nhiều công vụ cần xử lý." Lục Trạm lạnh nhạt đáp.
Ngụy thị nghe vậy thì không lời nào để nói.
Nhi tử quả thật rất bận.
Khi Lục Trạm rời đi, bước chân dừng lại một chút, đột nhiên nghiêng đầu nói với Ngụy thị: "Không phải vẫn là một đứa nhỏ sao? Tìm nhà chồng có hơi sớm quá rồi không?"
Ngụy thị có chút nửa tin nữa ngờ, lại có chút bất lực.
Đứa con này từ trước đến nay hành xử khác người, lại có chủ kiến, ý kiến của người khác một chút cũng không thể lay chuyển được hắn.
Nghĩ đến lời nói của nhi tử, bà nhịn không được lầm bầm một câu: "Vậy chẳng lẽ lại phải giống con 25 tuổi rồi mà vẫn chưa chịu cưới hỏi?
Thế thì ra thể thống gì?"
Nói rồi Ngụy thị liền đau đầu xoa trán.
Đứa con này cái gì cũng tốt, chỉ riêng cái việc không chịu thành thân.
Những người cùng tuổi với hắn, con cái đã biết chạy biết nhảy rồi.
Sợ Chi Uyển bị hắn ảnh hưởng, Ngụy thị vội vàng lại nói với Chi Uyển: "Con đừng nghe lời biểu ca, chính hắn không chịu cưới dâu, còn muốn ngăn cản con. Chúng ta đâu có muốn gả ngay lập tức, chúng ta có thể từ từ chọn, đợi đến khi chọn được người tốt rồi thì mới bàn chuyện hôn sự."
0
0
4 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
