0 chữ
Chương 3
Chương 3
Tiểu cô nương có gương mặt tinh xảo xinh đẹp, đẹp như người bước ra từ trong tranh vậy, người cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện làm cho người ta quý mến.
Ngụy thị khen: "Mấy ngày không gặp, Uyển Uyển của chúng ta lại càng xinh đẹp hơn."
"Dì đừng giễu cợt ta." Chi Uyển e lệ cúi đầu.
Ngụy thị cười ha hả nói: "Ta đâu có giễu cợt con, không tin con hỏi thử biểu..." Nói đến đây, bà chợt dừng lại, sửa lời: "Không tin, con hỏi thử Phương ma ma."
Phương ma ma đang hầu hạ bên cạnh, lập tức mỉm cười phụ họa: "Biểu cô nương quả thật lại càng xinh đẹp, cả người trong trẻo tươi tắn, nhìn khắp kinh thành e rằng không ai bì kịp biểu cô nương đâu."
Lời này làm Chi Uyển đỏ bừng mặt, nàng khẽ cắn môi nói: "Ta thấy khắp kinh thành này, chẳng có ai sánh bằng Phương ma ma giỏi dỗ người như vậy."
"Lão nô đâu có dỗ cô nương, lão nô nói thật mà." Phương ma ma cười tủm tỉm đáp.
Trong nội thất, Lục Trạm nghiêng người dựa vào tường, tiếng nói chuyện bên ngoài không hề nhỏ, dù hắn không muốn nghe thì vẫn rõ ràng truyền vào tai.
Trong đầu Lục Trạm hiện lên dáng vẻ nhút nhát cẩn thận của tiểu cô nương, thật sự không thể hình dung được biểu cô nương trong trẻo mà trong miệng Phương ma ma nói, trong trẻo đến mức khắp kinh thành không ai bì kịp thì rốt cuộc là trong trẻo như thế nào?
Ký ức của hắn về Chi Uyển vẫn dừng lại ở nửa năm trước.
Nửa năm trước, vào một buổi chiều hắn đi ngang qua hồ sen, nhìn thấy tiểu cô nương vì hái củ sen mà trượt chân rơi xuống hồ, tiểu cô nương ra sức kêu cứu nhưng đúng lúc đó trong vườn không có ai, hắn liền vớt người lên.
Thấy nàng đã hoàn hồn lại, hắn cũng không nán lại lâu, trực tiếp rời đi.
Bên ngoài, Ngụy thị đột nhiên thở dài nắm lấy tay Chi Uyển nói: "Thoáng một cái con đã cập kê rồi, cha mẹ con trên trời có linh thiêng ắt hẳn sẽ vui mừng."
Chi Uyển nghe đến đó ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: "Uyển Nhi có thể trưởng thành suôn sẻ không lo nghĩ như vậy, hoàn toàn nhờ vào sự dưỡng dục của dì, Uyển Nhi khắc ghi trong lòng."
Ngụy thị vỗ vỗ tay nàng: "Ta với mẫu thân con là bạn thân, là tỷ muội tốt nhất, con của nàng chính là con của ta. Cũng may, ta xem như không phụ sự gửi gắm của nàng, đã chăm sóc con trưởng thành."
Chi Uyển cảm kích trong lòng, Ngụy thị đối xử với nàng quả thật rất tốt, tình mẫu tử ruột thịt cũng chẳng hơn thế.
Lúc này Ngụy thị đột nhiên chuyển đề tài, dịu dàng nói: "Hiện giờ, con đã đến tuổi thành thân, ta tuy là luyến tiếc con, nhưng cũng không thể chậm trễ chung thân đại sự của con, nếu không mẹ con trên trời có linh thiêng nhất định sẽ trách ta."
Chi Uyển nghe đến đó, đôi mắt hoa đào xinh đẹp sáng lên.
Dì có ý, là muốn tìm nhà chồng cho nàng...
Ngụy thị khen: "Mấy ngày không gặp, Uyển Uyển của chúng ta lại càng xinh đẹp hơn."
"Dì đừng giễu cợt ta." Chi Uyển e lệ cúi đầu.
Ngụy thị cười ha hả nói: "Ta đâu có giễu cợt con, không tin con hỏi thử biểu..." Nói đến đây, bà chợt dừng lại, sửa lời: "Không tin, con hỏi thử Phương ma ma."
Phương ma ma đang hầu hạ bên cạnh, lập tức mỉm cười phụ họa: "Biểu cô nương quả thật lại càng xinh đẹp, cả người trong trẻo tươi tắn, nhìn khắp kinh thành e rằng không ai bì kịp biểu cô nương đâu."
Lời này làm Chi Uyển đỏ bừng mặt, nàng khẽ cắn môi nói: "Ta thấy khắp kinh thành này, chẳng có ai sánh bằng Phương ma ma giỏi dỗ người như vậy."
Trong nội thất, Lục Trạm nghiêng người dựa vào tường, tiếng nói chuyện bên ngoài không hề nhỏ, dù hắn không muốn nghe thì vẫn rõ ràng truyền vào tai.
Trong đầu Lục Trạm hiện lên dáng vẻ nhút nhát cẩn thận của tiểu cô nương, thật sự không thể hình dung được biểu cô nương trong trẻo mà trong miệng Phương ma ma nói, trong trẻo đến mức khắp kinh thành không ai bì kịp thì rốt cuộc là trong trẻo như thế nào?
Ký ức của hắn về Chi Uyển vẫn dừng lại ở nửa năm trước.
Nửa năm trước, vào một buổi chiều hắn đi ngang qua hồ sen, nhìn thấy tiểu cô nương vì hái củ sen mà trượt chân rơi xuống hồ, tiểu cô nương ra sức kêu cứu nhưng đúng lúc đó trong vườn không có ai, hắn liền vớt người lên.
Bên ngoài, Ngụy thị đột nhiên thở dài nắm lấy tay Chi Uyển nói: "Thoáng một cái con đã cập kê rồi, cha mẹ con trên trời có linh thiêng ắt hẳn sẽ vui mừng."
Chi Uyển nghe đến đó ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: "Uyển Nhi có thể trưởng thành suôn sẻ không lo nghĩ như vậy, hoàn toàn nhờ vào sự dưỡng dục của dì, Uyển Nhi khắc ghi trong lòng."
Ngụy thị vỗ vỗ tay nàng: "Ta với mẫu thân con là bạn thân, là tỷ muội tốt nhất, con của nàng chính là con của ta. Cũng may, ta xem như không phụ sự gửi gắm của nàng, đã chăm sóc con trưởng thành."
Chi Uyển cảm kích trong lòng, Ngụy thị đối xử với nàng quả thật rất tốt, tình mẫu tử ruột thịt cũng chẳng hơn thế.
Lúc này Ngụy thị đột nhiên chuyển đề tài, dịu dàng nói: "Hiện giờ, con đã đến tuổi thành thân, ta tuy là luyến tiếc con, nhưng cũng không thể chậm trễ chung thân đại sự của con, nếu không mẹ con trên trời có linh thiêng nhất định sẽ trách ta."
Dì có ý, là muốn tìm nhà chồng cho nàng...
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
