0 chữ
Chương 49
Chương 49: Nam nhân mà chân trắng nõn mềm mại thế này sao
Con ngươi Kỳ Hoàng xoay một vòng, đột ngột cúi người xuống, gần như áp cả nửa thân trên lên người hắn: “Ta hỏi hắn... rốt cuộc ngươi là nam hay là nữ?”
Lông mi hắn khẽ run, dáng vẻ như muốn cười mà lại cười không nổi.
Nàng lại rướn người sát thêm chút nữa: “Ừm? Ngươi nói xem, ngươi là nam hay nữ?” chân nàng lúc này đã thả hẳn xuống nước, nhẹ nhàng vờn đuôi cá, cố ý hay vô tình quệt qua thắt lưng hắn một cái.
Hắn lập tức trừng lớn mắt. Con ngươi đen tuyền như ngọc thạch đột ngột bốc lên hai ngọn lửa nhỏ.
Giận rồi.
Ừ, giận là tốt rồi. Ai bảo vừa rồi thái độ hắn tệ đến vậy, không thèm để nàng vào mắt, cũng chẳng biết mềm mỏng một câu.
Dù sao da mặt nàng cũng dày, hắn không đánh không mắng được, càng không thể xẻ thịt nàng, thì đành để nàng dùng chiêu này chọc tức hắn một phen cho hả dạ.
Chỉ là... nghĩ tới việc mình đang trêu đùa một con cá, nàng lại nhịn không được mà cười ra tiếng.
“Thôi thôi, không đùa nữa.” Nàng đứng thẳng người, sợ đùa thêm chút nữa, hắn thật sự sẽ bị nàng chọc cho tức mà chết ngắc trong bồn nước này mất.
Tức giận ư?
Có hơi giận đấy, nhưng chưa đến mức bốc khói đầu.
Biểu hiện này... có chút lạ. Khác hẳn với tính tình hắn thường ngày.
Lẽ ra hắn phải vô cùng tức giận, phải hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thậm chí âm thầm thề rằng chỉ cần thương thế khỏi là sẽ một đao gϊếŧ nàng không tha mới đúng.
Vậy mà, hắn chỉ thấy hơi khó chịu.
Bên cạnh, đôi chân trắng nõn của nàng lúc ẩn lúc hiện trong làn nước, quả thật… hơi chói mắt.
Không suy nghĩ nhiều, hắn liền giơ tay… bắt lấy.
Kỳ Hoàng giật mình thót lên: “Ngươi làm gì đó?”
Hắn không nói, chỉ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay viết lên gan bàn chân nàng: “Ngươi là nam hay nữ?”
Nam nhân mà lại có chân trắng nõn mềm mại thế này sao?
Nàng ngứa đến bật cười, vừa cười vừa giãy: “Ta... ta đương nhiên là... là nam nhân rồi! Ha, đồ lưu manh! Buông tay ra!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, thả tay ra.
Nam nhân? Với cái bộ dạng mỏng manh yếu đuối, gầy gò như cây sậy của ngươi cũng xứng gọi là “nam nhân”?
Nhưng nghĩ đến hôm ở ven hồ, người này ra tay tàn nhẫn quả quyết, không hề mang chút yếu đuối nào.
Sợ hắn lại giở trò, Kỳ Hoàng vội thu chân lại: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi thấy ta không giống nam nhân đúng không? Hừ! Trông mặt mà bắt hình dong, tiểu gia ta tuy không thể xưng là quân tử đại đạo, nhưng đường đường là một nam tử hán chân chính! Làm việc quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ phản bội hay chơi trò đâm sau lưng ai cả!”
Lông mi hắn khẽ run, dáng vẻ như muốn cười mà lại cười không nổi.
Nàng lại rướn người sát thêm chút nữa: “Ừm? Ngươi nói xem, ngươi là nam hay nữ?” chân nàng lúc này đã thả hẳn xuống nước, nhẹ nhàng vờn đuôi cá, cố ý hay vô tình quệt qua thắt lưng hắn một cái.
Hắn lập tức trừng lớn mắt. Con ngươi đen tuyền như ngọc thạch đột ngột bốc lên hai ngọn lửa nhỏ.
Giận rồi.
Ừ, giận là tốt rồi. Ai bảo vừa rồi thái độ hắn tệ đến vậy, không thèm để nàng vào mắt, cũng chẳng biết mềm mỏng một câu.
Dù sao da mặt nàng cũng dày, hắn không đánh không mắng được, càng không thể xẻ thịt nàng, thì đành để nàng dùng chiêu này chọc tức hắn một phen cho hả dạ.
“Thôi thôi, không đùa nữa.” Nàng đứng thẳng người, sợ đùa thêm chút nữa, hắn thật sự sẽ bị nàng chọc cho tức mà chết ngắc trong bồn nước này mất.
Tức giận ư?
Có hơi giận đấy, nhưng chưa đến mức bốc khói đầu.
Biểu hiện này... có chút lạ. Khác hẳn với tính tình hắn thường ngày.
Lẽ ra hắn phải vô cùng tức giận, phải hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thậm chí âm thầm thề rằng chỉ cần thương thế khỏi là sẽ một đao gϊếŧ nàng không tha mới đúng.
Vậy mà, hắn chỉ thấy hơi khó chịu.
Bên cạnh, đôi chân trắng nõn của nàng lúc ẩn lúc hiện trong làn nước, quả thật… hơi chói mắt.
Không suy nghĩ nhiều, hắn liền giơ tay… bắt lấy.
Kỳ Hoàng giật mình thót lên: “Ngươi làm gì đó?”
Nam nhân mà lại có chân trắng nõn mềm mại thế này sao?
Nàng ngứa đến bật cười, vừa cười vừa giãy: “Ta... ta đương nhiên là... là nam nhân rồi! Ha, đồ lưu manh! Buông tay ra!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, thả tay ra.
Nam nhân? Với cái bộ dạng mỏng manh yếu đuối, gầy gò như cây sậy của ngươi cũng xứng gọi là “nam nhân”?
Nhưng nghĩ đến hôm ở ven hồ, người này ra tay tàn nhẫn quả quyết, không hề mang chút yếu đuối nào.
Sợ hắn lại giở trò, Kỳ Hoàng vội thu chân lại: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi thấy ta không giống nam nhân đúng không? Hừ! Trông mặt mà bắt hình dong, tiểu gia ta tuy không thể xưng là quân tử đại đạo, nhưng đường đường là một nam tử hán chân chính! Làm việc quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ phản bội hay chơi trò đâm sau lưng ai cả!”
7
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
