TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10: Quỷ quyệt (9)

Cánh cửa nhỏ dưới cầu thang dẫn lên gác xép hé mở một khe hẹp. Mùi gỗ ẩm và sắt rỉ xộc vào mũi, cùng một cơn lạnh đột ngột như vừa bước chân vào một thế giới khác. Ánh sáng mờ từ chiếc đèn pin không thể soi tới tận góc, và bóng tối dường như sống động, trườn bò dưới từng thanh xà nhà.

“Đây là tầng thứ hai.” Ông lão cất tiếng, mắt không rời khỏi từng bậc cầu thang. “Tổ của ác quỷ, hắn ẩn thân tại đây.”

Gác xép chỉ rộng tầm mười mét vuông, nhưng bừa bộn như một nhà kho bỏ hoang. Một bàn khâu cũ kỹ với mũi kim gỉ sét còn cắm trên vải đỏ sẫm. Một chiếc ghế đung đưa kẽo kẹt dù không có gió. Một cánh cửa sập bị khóa bằng xích đen, phát ra âm thanh lạch cạch mỗi khi ai đó bước gần.

Trên nền nhà, một vòng tròn bằng phấn trắng hiện ra dưới lớp bụi dày. Bên trong là ba vật thể quen thuộc, chiếc chuông bạc.

“Ba chiếc chuông, ba vị trí.” Giang Linh thì thào. “Bàn khâu, ghế đung đưa, cửa sập.”

“Phải đặt đúng.” Lạc Minh Dạ bước tới, tay vẫn cầm sổ. “Nếu đặt sai, sẽ đánh thức hắn.”

Dạ Tâm đứng sát tường, mắt dán vào chiếc ghế đung đưa vẫn không ngừng chuyển động. Một âm thanh rất nhỏ, gần như không nghe được, len lỏi vào tai cô như tiếng móng tay cào lên gỗ và giọng hát?

“Có ai nghe thấy gì không?” Cô khẽ hỏi.

Mọi người im bặt.

Không gian gác xép chìm trong yên lặng đến mức tiếng hít thở cũng trở nên đáng ngờ. Rồi, đúng lúc ấy, ba tiếng gõ vọng lên từ đâu đó dưới sàn nhà.

Cộc… cộc… cộc…

“Đừng hoảng!” ông lão hét lên.

Lạc Minh Dạ lập tức đưa tay lên cánh cửa sau lưng, gõ hai tiếng: cộc… cộc.

Tiếng động lặng xuống.

Một phút sau, tiếng ru bắt đầu cất lên, không phải từ miệng ai đó, mà từ một chiếc máy ghi âm cũ đặt trên giá gỗ. Giai điệu mơ hồ, méo mó, như một bản nhạc bị kéo lệch tốc độ.

Giang Linh run rẩy, bịt tai. “Đây, đây là tiếng ru!”

“Là bản ghi âm của Specs trong phim.” Dạ Tâm thở dốc. “Nếu đúng như vậy, chúng ta phải phát bản gốc của nó!”

Cô tiến lại gần máy ghi âm, mở nắp, phát hiện bốn cuộn băng khác nhau. Mỗi cuộn được đánh dấu ký hiệu: R1, R2, R3, và một cuộn trống không.

“Chỉ một trong số này là bản gốc.” cô nói. “Còn lại là mồi dụ.”

“Chọn sai có thể gọi hắn ra.” Lạc Minh Dạ nghiêng đầu, ánh mắt nửa cảnh giác, nửa chờ đợi. “Chọn đi.”

Dạ Tâm nhắm mắt lại, cố nhớ vì ở đây, chỉ có duy nhất mình cô là thuộc tình tiết trong phim. Trong phim, tiếng ru vang lên khi mẹ Dalton đi lên gác mái, âm thanh phát ra từ bên trái. Và nó chậm, nhưng không nghẹt.

Cô chọn cuộn R2, đặt vào máy.

Tiếng nhạc vang lên.

Rõ ràng. Dịu nhẹ. Không có tiếng nghẽn.

Một giây, rồi hai giây… không có gì xảy ra.

Cho đến khi chiếc ghế đung đưa ngừng chuyển động.

Mọi người nín thở.

“Thành công.” Ông lão gật đầu.

Ba chiếc chuông được đặt lần lượt tại từng vị trí. Khi chiếc cuối cùng đặt lên cánh cửa sập, một âm thanh rền vang vọng khắp căn gác, như tiếng thở hắt ra của thứ gì đó vừa ngủ yên.

Dạ Tâm lùi lại.

Cô không chắc ác quỷ có thật sự rời đi hay chỉ đang chờ đợi ở tầng tiếp theo.

Nhưng ít nhất, họ đã sống sót.

Lạc Minh Dạ nhìn sang Dạ Tâm, ánh mắt sâu thẳm như trong bóng tối. “Phó đàm nào cũng có lối thoát. Chỉ là chưa có ai tìm ra đúng cách.”

“Ý anh là…”

“Trong mỗi thế giới thử thách, sẽ có ba lần nhắc nhở dành cho người dẫn. Ba gợi ý, ba cơ hội. Nhưng không cố định ai nhận được. Nó phân ngẫu nhiên.”

Dạ Tâm siết chặt bàn tay. Giai điệu kia, bản ghi âm đó, không phải ngẫu nhiên.

Là một gợi ý. Một mảnh ghép.

4

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.