0 chữ
Chương 27
Chương 27
Lúc còn đang cân nhắc trên bàn, bỗng nhiên một giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu anh.
“Bác sĩ Thẩm, lén lút làm gì trong phòng tôi thế?”
Thẩm Trác Thanh giật mình, theo phản xạ lùi ra sau, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo của Hạ Úc rơi xuống, tay cậu chống lên phần eo sau của Thẩm Trác Thanh.
Cậu liếc nhìn camera giám sát, nhưng không tiếp tục hành động gì nữa.
[Chủ nhân, dọa chết tôi rồi.]
Thẩm Trác Thanh đứng vững, bình tĩnh nhìn thẳng Hạ Úc: “Thư ký Đoạn bảo tôi giúp cậu dọn dẹp hành lý, tôi vừa mới làm xong.”
Ánh mắt Hạ Úc dừng lại trên một chiếc hộp vuông đặt trên bàn: “Đây là gì?”
Chiếc hộp được bọc như một hộp quà, không phải loại trong suốt, nên không nhìn ra bên trong có gì.
Thẩm Trác Thanh xoay người mở hộp ra, bên trong lại có một hộp khác, lần này là hộp trong suốt, có thể nhìn rõ thứ bên trong, đó là một chiếc bánh kem.
Chiếc bánh được làm theo hình võ đài quyền anh, trên sàn đấu có một nhân vật hoạt hình nhỏ mặc áo ngắn, quần ngắn, đeo găng tay xanh đen, giơ một nắm đấm lên trời.
Một chiếc bánh vừa ngộ nghĩnh vừa tràn đầy năng lượng.
“Tôi tra được hôm nay là sinh nhật cậu, nên chuẩn bị một chiếc bánh. Ban đầu định giấu đi, đợi cậu tự phát hiện, không ngờ cậu về sớm như vậy.”
“Đây là hình cậu đấy, có nhìn ra không? Vì ảnh của cậu không được phép lộ ra ngoài, tôi cũng không có, nên chỉ có thể miêu tả sơ qua cho tiệm bánh. Đeo găng tay quyền anh, chắc cậu nhận ra chứ?”
Hạ Úc hạ mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh thật lâu, rồi cúi người xuống, quan sát kỹ hơn, đánh giá: “Sai rồi, đây là bác sĩ Thẩm mới đúng.”
Thẩm Trác Thanh ngẩn ra, khó hiểu hỏi: “Tôi? Tại sao?”
Hạ Úc đứng thẳng dậy, đôi mắt cụp xuống nhìn anh, nhướng một bên mày: “Bác sĩ Thẩm đeo găng tay xanh đen, còn tôi đeo găng tay đỏ đen.”
Thẩm Trác Thanh chạm phải ánh mắt cậu, hồi tưởng lại, rồi bật cười: “Tôi không nhớ rõ lắm, găng tay đều là của cậu, chắc không có gì khác biệt đâu.”
Hạ Úc không đáp, kéo ghế ngồi xuống trước chiếc bánh, mở hộp ra, hương ngọt ngào lập tức lan tỏa.
“Đây là kem tươi làm từ sữa động vật, cậu phải ăn ngay, nếu không sẽ chảy mất.”
Hạ Úc xoay xoay chiếc bánh, chăm chú quan sát thật lâu, bỗng nhiên buông một câu nhận xét: “Bác sĩ Thẩm có nhiều mưu kế thật.”
Thẩm Trác Thanh sững người, nhìn cậu, trong mắt ánh lên tia nghi hoặc.
Hạ Úc ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu vẫn không có chút sắc thái nào, nhưng trong đôi mắt đen láy lại khác hẳn ngày thường, ánh sáng từ cửa sổ rọi vào, khiến con ngươi cậu phản chiếu từng điểm sáng nhỏ.
Hạ Úc đứng dậy, bóng người cao lớn ép sát Thẩm Trác Thanh vào bàn, khóe môi nhếch lên: “Bác sĩ Thẩm có tổ chức sinh nhật không?”
Thẩm Chác Thanh nhìn lại cậu: "Tôi đã hai mươi sáu rồi, không còn tổ chức sinh nhật nữa."
Khóe môi Hạ Úc vương ý cười: "Có tổ chức sinh nhật hay không không phải do tuổi tác quyết định. Bác sĩ Thẩm đã từng đọc một cuốn sách chưa? Trong đó nói rằng, chỉ những người được yêu thương mới có sinh nhật."
"Vậy nên, bác sĩ Thẩm mang bánh vào phòng tôi, chẳng phải là đang tỏ tình với tôi sao?"
Thẩm Trác Thanh sững người, chưa kịp đáp lời thì Hạ Úc đã nói tiếp: "Không đúng, phải là cầu hôn mới đúng. Bác sĩ Thẩm có phải đã chấp nhận đề nghị lần trước của tôi rồi không?"
Thẩm Trác Thanh: "..."
Anh thực sự bị lối suy nghĩ của Hạ Úc làm cho kinh ngạc, ngay cả 008 cũng thế.
[Chủ nhân, hắn đỉnh thật đấy.]
[...]
Một lúc lâu sau, Thẩm Trác Thanh mới mở miệng: "Cuốn sách đó không đúng. Mỗi người có cách nhìn khác nhau về sinh nhật. Có người xem nó là chuyện trọng đại nên tổ chức, có người không quá để tâm, nhưng họ vẫn được yêu thương, dù là từ gia đình, bạn bè hay chính bản thân mình. Ai cũng có cách thể hiện tình yêu khác nhau. Tất nhiên, vì tôi rất coi trọng cậu, nên tôi hy vọng có thể mang đến bất ngờ và lời chúc trong ngày sinh nhật của cậu."
"Lời chúc gì?"
"Hy vọng cậu vui vẻ."
Hạ Úc đứng trước mặt Thẩm Trác Thanh, dáng người cao ráo, vững chãi, bờ vai rộng lớn, khí thế mạnh mẽ vượt xa tuổi tác. Bàn tay phải buông bên hông chợt nổi gân xanh.
Cậu nâng tay, đột ngột nắm lấy gáy của Thẩm Trác Thanh, kéo anh sát lại. Thẩm Trác Thanh thấp hơn cậu một chút, một người cần hơi cúi đầu, một người phải hơi ngẩng mặt, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
Sống mũi cao thẳng dưới ánh đèn phản chiếu đường cong hoàn mỹ.
"Bác sĩ Thẩm giỏi ăn nói thật đấy. Còn nói là không có ý đồ gì sao?"
“Bác sĩ Thẩm, lén lút làm gì trong phòng tôi thế?”
Thẩm Trác Thanh giật mình, theo phản xạ lùi ra sau, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo của Hạ Úc rơi xuống, tay cậu chống lên phần eo sau của Thẩm Trác Thanh.
Cậu liếc nhìn camera giám sát, nhưng không tiếp tục hành động gì nữa.
[Chủ nhân, dọa chết tôi rồi.]
Thẩm Trác Thanh đứng vững, bình tĩnh nhìn thẳng Hạ Úc: “Thư ký Đoạn bảo tôi giúp cậu dọn dẹp hành lý, tôi vừa mới làm xong.”
Ánh mắt Hạ Úc dừng lại trên một chiếc hộp vuông đặt trên bàn: “Đây là gì?”
Chiếc hộp được bọc như một hộp quà, không phải loại trong suốt, nên không nhìn ra bên trong có gì.
Thẩm Trác Thanh xoay người mở hộp ra, bên trong lại có một hộp khác, lần này là hộp trong suốt, có thể nhìn rõ thứ bên trong, đó là một chiếc bánh kem.
Một chiếc bánh vừa ngộ nghĩnh vừa tràn đầy năng lượng.
“Tôi tra được hôm nay là sinh nhật cậu, nên chuẩn bị một chiếc bánh. Ban đầu định giấu đi, đợi cậu tự phát hiện, không ngờ cậu về sớm như vậy.”
“Đây là hình cậu đấy, có nhìn ra không? Vì ảnh của cậu không được phép lộ ra ngoài, tôi cũng không có, nên chỉ có thể miêu tả sơ qua cho tiệm bánh. Đeo găng tay quyền anh, chắc cậu nhận ra chứ?”
Hạ Úc hạ mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh thật lâu, rồi cúi người xuống, quan sát kỹ hơn, đánh giá: “Sai rồi, đây là bác sĩ Thẩm mới đúng.”
Thẩm Trác Thanh ngẩn ra, khó hiểu hỏi: “Tôi? Tại sao?”
Thẩm Trác Thanh chạm phải ánh mắt cậu, hồi tưởng lại, rồi bật cười: “Tôi không nhớ rõ lắm, găng tay đều là của cậu, chắc không có gì khác biệt đâu.”
Hạ Úc không đáp, kéo ghế ngồi xuống trước chiếc bánh, mở hộp ra, hương ngọt ngào lập tức lan tỏa.
“Đây là kem tươi làm từ sữa động vật, cậu phải ăn ngay, nếu không sẽ chảy mất.”
Hạ Úc xoay xoay chiếc bánh, chăm chú quan sát thật lâu, bỗng nhiên buông một câu nhận xét: “Bác sĩ Thẩm có nhiều mưu kế thật.”
Thẩm Trác Thanh sững người, nhìn cậu, trong mắt ánh lên tia nghi hoặc.
Hạ Úc ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu vẫn không có chút sắc thái nào, nhưng trong đôi mắt đen láy lại khác hẳn ngày thường, ánh sáng từ cửa sổ rọi vào, khiến con ngươi cậu phản chiếu từng điểm sáng nhỏ.
Thẩm Chác Thanh nhìn lại cậu: "Tôi đã hai mươi sáu rồi, không còn tổ chức sinh nhật nữa."
Khóe môi Hạ Úc vương ý cười: "Có tổ chức sinh nhật hay không không phải do tuổi tác quyết định. Bác sĩ Thẩm đã từng đọc một cuốn sách chưa? Trong đó nói rằng, chỉ những người được yêu thương mới có sinh nhật."
"Vậy nên, bác sĩ Thẩm mang bánh vào phòng tôi, chẳng phải là đang tỏ tình với tôi sao?"
Thẩm Trác Thanh sững người, chưa kịp đáp lời thì Hạ Úc đã nói tiếp: "Không đúng, phải là cầu hôn mới đúng. Bác sĩ Thẩm có phải đã chấp nhận đề nghị lần trước của tôi rồi không?"
Thẩm Trác Thanh: "..."
Anh thực sự bị lối suy nghĩ của Hạ Úc làm cho kinh ngạc, ngay cả 008 cũng thế.
[Chủ nhân, hắn đỉnh thật đấy.]
[...]
Một lúc lâu sau, Thẩm Trác Thanh mới mở miệng: "Cuốn sách đó không đúng. Mỗi người có cách nhìn khác nhau về sinh nhật. Có người xem nó là chuyện trọng đại nên tổ chức, có người không quá để tâm, nhưng họ vẫn được yêu thương, dù là từ gia đình, bạn bè hay chính bản thân mình. Ai cũng có cách thể hiện tình yêu khác nhau. Tất nhiên, vì tôi rất coi trọng cậu, nên tôi hy vọng có thể mang đến bất ngờ và lời chúc trong ngày sinh nhật của cậu."
"Lời chúc gì?"
"Hy vọng cậu vui vẻ."
Hạ Úc đứng trước mặt Thẩm Trác Thanh, dáng người cao ráo, vững chãi, bờ vai rộng lớn, khí thế mạnh mẽ vượt xa tuổi tác. Bàn tay phải buông bên hông chợt nổi gân xanh.
Cậu nâng tay, đột ngột nắm lấy gáy của Thẩm Trác Thanh, kéo anh sát lại. Thẩm Trác Thanh thấp hơn cậu một chút, một người cần hơi cúi đầu, một người phải hơi ngẩng mặt, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
Sống mũi cao thẳng dưới ánh đèn phản chiếu đường cong hoàn mỹ.
"Bác sĩ Thẩm giỏi ăn nói thật đấy. Còn nói là không có ý đồ gì sao?"
6
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
