TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 105
người bị treo

Khi ánh trăng đỏ thẫm mờ đi, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Klein:

Mặt trăng đỏ thẫm lại sắp bị sương mù bao phủ!

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, những bóng người mơ hồ qua lại bên ngoài biến mất như thể đã bốc hơi vào không khí loãng. Những tiếng gầm gừ giống như dã thú cũng dừng lại.

Hoàn cảnh đã được khôi phục lại trạng thái trước đây… ‘tuyệt vọng ma nữ’ Panatiya có thể di chuyển tự do trở lại… ngài A sẽ không còn e ngại gì về mối nguy hiểm bên ngoài, nên có thể sẽ tung ra một loạt các cuộc tấn công để bắt con mồi của mình… Klein ngay lập tức đưa ra phán đoán, hắn giơ ngón tay trỏ phải lên và búng, đốt cháy những chiếc lá của một cái cây cách đó hàng chục mét.

Klein muốn tạo ra khoảng cách với ngài A, để bản thân không bị bệnh nặng hơn. Đồng thời, hắn muốn xác định xem mình có nên mạo hiểm tiến vào thánh đường cổ xưa kia hay không.

Đối với tình hình hiện tại, Klein đã có sẵn một kế hoạch. Đó là lợi dụng năng lực đa dạng của ngài A để thu hút sự chú ý của Panatiya. Xét cho cùng, đối với nàng ấy, về chất lượng thịt, một ‘người chăn cừu’ không khác gì so với một ‘bí ngẫu đại sư’. Cả hai đều có thể lấp đầy dạ dày của nàng, vì vậy ưu tiên của nàng chắc chắn sẽ là người dễ đối phó hơn.

Đến lúc đó, cả hai bên chắc chắn sẽ giao chiến, và Klein sẽ tìm một cơ hội để hạ gục Panatiya!

Ngay khi ngọn lửa đỏ rực bùng lên nhấn chìm Klein, hắn nhìn thấy ngài A biến thành một cái bóng, một lần nữa hòa vào bóng tối xung quanh. Không biết vị thần sứ này đã giấu mình ở đâu.

Ngài A chạy… chạy sao… không phải là ngài A là một tên điên cuồng sao? Ngài không tiếp tục theo đuổi con mồi của mình sao? Tại sao lại chạy rồi… Ánh mắt Klein đông cứng lại, khóe miệng co giật .

Bóng dáng của Klein biến mất giữa biển lửa rồi xuất hiện trong ngọn lửa cách đó hàng chục mét.

Ngay khi Klein nhảy ra khỏi ngọn lửa, hắn lại cảm thấy trán mình nóng bừng. Phổi của hắn cảm thấy nặng nề, hơi thở trở nên gấp gáp và khó khăn.

Ôn dịch!

‘tuyệt vọng ma nữ’ lại một lần nữa lây lan bệnh dịch!

Trong mắt Klein, cô gái xinh đẹp trong chiếc áo choàng trắng tinh khôi này không biết từ lúc nào đã lơ lửng giữa không trung, từng bước một hướng tới phía Klein.

Bên dưới chân Panatiya là vô số sợi dây trong suốt và mảnh tạo thành một mạng nhện. Chúng được kết nối với các tòa nhà và cây cối xung quanh, bao phủ hoàn toàn một nửa con phố.

Trong mắt của ‘ma nữ’ cấp bán thần này, cơn đói dữ dội đã biến mất. Ánh mắt đỏ ngầu rõ ràng không còn nữa, ánh mắt Panatiya nhìn Gehrman Sparrow mang theo một chút điên cuồng cùng châm chọc. Cứ như thể nàng muốn rút cạn khả năng phản kháng của Gehrman Sparrow, từng chút một khiến nhà thám hiểm này cảm thấy tuyệt vọng một cách sâu sắc nhất, nặng nề nhất và đau đớn nhất.

Klein cố kìm chế cơn ho, lại một lần nữa búng ngón tay, khiến cái cây bên cạnh thánh đường bùng cháy.

Bóng dáng của Klein ngay lập tức bị ngọn lửa nhấn chìm, nhanh chóng biến mất và xuất hiện phía trên cái cây, giữa ngọn lửa lộng lẫy.

Ngay sau đó, Klein vội vàng nhảy xuống đất, nhào tới một bên của thánh đường cổ xưa.

nhưng lúc này, cơ thể Klein đột nhiên lạnh đi, hắn phát hiện ra rằng bàn chân, đùi và thắt lưng của mình được bao phủ bởi những lớp băng dày. xung quanh hắn là băng giá tích tụ, nhiệt độ giảm nhanh chóng.

Klein nghiến răng, kìm chế nỗi kinh hoàng trong. hắn vẫn làm theo kế hoạch định trước, vươn hai tay ra theo kiểu cứng nhắc khác thường, ấn thẳng vào tường.

‘đói khát ngọ nguậy’ trên tay trái của Klein trở nên trong suốt.

Trong im lặng, Klein xuyên qua bức tường dày, tối đen như mực và tiến vào thánh đường có đỉnh nhọn.

một quả cầu lửa thâm đen sâu thẳm bay đến Chỗ Klein vừa đứng, nhưng chậm một chút, chỉ có thể đập trúng góc tường, tựa như sóng nước, khiến cho băng sương phụ cận cùng cỏ dại bị đốt cháy sạch sẽ.

Đúng lúc này, trên đỉnh ngọn tháp của thánh đường cổ xưa, những con quạ bay xung quanh đỉnh tháp đang há mỏ kêu lên:

"oác...oác...oác...!"

Panatiya dừng lại, nhìn vào thánh đường tối tăm. khuôn mặt nàng từng chút một nhuốm vẻ sợ hãi.

Bên trong giáo đường, Klein nhận ra mình không thể nhìn thấy gì cả, vì nó tối hơn bên ngoài. Sau khi sương tan cùng với thích ứng hoàn cảnh, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Klein nhìn thấy, có những bóng người đang bị treo ngược lên giữa không trung.

Họ đều là con người!

Một số người trong số đó mặc áo choàng cổ điển màu đen, những người khác mặc áo khoác màu nâu. Một số mặc váy bồng bềnh, những người khác mặc quần áo rách nát, giống như những người ăn xin.

Một số có ngoại hình thô kệch, những người khác lại đẹp trai với những đường nét đầy nam tính. Một số rất đẹp, những người khác dịu dàng, đáng yêu và trông trẻ trung. Không ai trong số họ trông giống nhau.

Không, họ cũng có điểm chung. Toàn bộ những người này tựa như những miếng thịt được treo lên để hong khô. Bị móc lên từ trên cao, lắc lư nhẹ nhàng, đầu buông thõng xuống, con mắt trắng dã.

Klein cảm thấy da đầu mình ngứa ran. Hắn có thể khẳng định, nơi này cực kỳ nguy hiểm giống như Panatiya và ngài A đã mô tả.

Klein dựa lưng vào tường, dự định nếu mà có biến hoá, thì ngay lập tức dùng ‘Mở cửa’ để rời đi, tránh xa mọi nguy hiểm. Nếu bị ‘tuyệt vọng ma nữ’ phát hiện, hắn sẽ đi xuyên qua những bức tường, để tránh nàng tấn công. liên tục làm như vậy, hắn có thể đảm bảo an toàn cho mình.

Veo...!

Một luồng gió lạnh thổi qua thánh đường, những xác chết bị treo lên kia đồng loạt quay lại, đối mặt với Klein.

Cổ áo của họ giống như những sợi dây buộc đầu họ rũ xuống.

Klein gần như thở hổn hển, hắn ấn lòng bàn tay trái lên tường.

Lúc này, những bóng người bắt đầu đung đưa như chuông gió. Họ mở mắt và phát ra những giọng nói thì thầm:

“Hornacis… Fregela…

“Hornacis… Fregela…

“Hornacis… Fregela…”

Những âm thanh vang vọng trùng điệp, cộng hưởng với nhau, khoan vào tai Klein, Klein thấy nó quen thuộc đến dị thường!

Đây chính là tiếng thì thầm mà hắn đã từng nghe thấy trong quá trình tấn thăng lúc trước!

Nó thực sự bắt nguồn từ đây, từ thị trấn sương mù nhỏ bé này, từ những cái xác treo cao trong ngôi thánh đường cổ xưa này!

Ngay lúc này, Klein không chỉ da đầu ngứa ran, thậm chí còn cảm thấy cơ thể mình run lên.

Có lẽ nào thị trấn sương mù này thực sự bắt nguồn từ đỉnh chính của dãy núi Hornacis… đây là ‘Dạ chi quốc’ từng biến mất sao? Đừng nói rằng ta thực sự đang ở trên núi đấy? Nhưng mà, tại sao nó lại ở bên trong thánh đường này? những lời thì thầm này lại không làm ta đau đầu, cũng không khiến ta mất kiểm soát… Klein kêu lên, dang hai tay ra và nắm chặt lại liên tục, chống lại ý muốn xuyên qua bức tường.

Vì Đã đến đây, đã nhìn thấy nguồn gốc của tiếng thì thầm, cho nên việc trốn khỏi đây có lẽ không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào.

Bất kể như thế nào, điều tra sơ bộ nhất định phải làm. bằng không, thân thể mà có xuất hiện điều gì dị thường, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!

Sau khi sử dụng một đồng tiền vàng nhanh chóng thực hiện một phép bói toán, Klein nhẹ nhàng gõ hai hàm răng lại kích hoạt ‘linh thị’. hắn nhìn lên những hình người treo ngược xuống, thấy linh tính của họ co vào bên trong. Các màu khí tràng trông bình thường, nhưng chúng toát ra vẻ cứng nhắc.

Có những màu khí tràng… họ vẫn chưa chết? Klein khẽ cau mày và tắt ‘linh thị’ đi.

Ngay sau đó, hắn gõ ngón tay cái trái của mình vào đoạn đầu tiên của ngón trỏ, dự định quan sát các ‘linh thể chi tuyến’.

nhìn lướt qua, đồng tử của Klein giãn ra, bởi vì những sợi ‘linh thể chi tuyến’ của những xác chết đang đong đưa kia trông vô cùng đặc biệt.

Những sợi dây hư ảo màu đen, tương ứng với từng cơ thể bị treo lên kéo dài theo cùng một hướng — đỉnh của giáo đường cổ. Không có một người nào là ngoại lệ!

Trong tầm nhìn của Klein, những cái xác này, tựa hồ như đang bị ‘linh thể chi tuyến’ của chính mình treo lên!

Klein chưa kịp hiểu ra điều gì, hắn bỗng bắt gặp một hình ảnh:

Những sợi ‘linh thể chi tuyến’ của chính hắn đã tự động vươn lên đỉnh của thánh đường, hướng đến nguồn treo của những cái xác đong đưa kia!

Đây là lần đầu tiên Klein nhìn thấy ‘linh thể chi tuyến’ tự động di chuyển!

Cứ như thể chúng là kim loại bị nam châm hút. Chúng trôi lên trên một cách không bị khống chế, sợi nhanh nhất đã muốn đến nơi!

Klein không dám tưởng tượng được hậu quả nếu tất cả các ‘linh thể chi tuyến’ của bản thân đều tụ tập lại trên đó. hắn nghi ngờ rằng, bản thân hắn cũng sẽ trở thành một miếng “thịt muối” bị treo lên để hong khô, theo gió phát ra tiếng “Hornacis… Fregela”.

Đối với hầu hết người phi phàm khác, giờ này chỉ có thể cân nhắc việc rời khỏi thánh đường, xem có thể hay không cắt đứt quá trình thu hút ‘linh thể chi tuyến’ của bản thân. nhưng Klein thì khác - hắn là một ‘bí ngẫu đại sư’. Suy nghĩ vừa động, hắn trực tiếp điều khiển các ‘linh thể chi tuyến’ của mình, kéo từng sợi về.

Sau gần ba mươi giây, Klein cuối cùng cũng hoàn thành công việc này. Tuy nhiên, những ‘linh thể chi tuyến’ của hắn vẫn tiếp tục hướng lên phía trên. hắn phải liên tục chú ý, từng phút đối phó.

Đây là một trong những mối nguy hiểm rình rập bên trong thánh đường sao? Klein từ từ thở ra, không còn dựa sát vào tường nữa. Từng bước, hắn mạo hiểm tiến sâu vào thánh đường.

Phía trên, những bóng người đung đưa như thể họ đang quan sát Klein.

Sau khi đi được gần ba mươi mét, Klein cuối cùng cũng nhìn thấy một thứ khác. Đó là tế đàn tối đen như mực của giáo đường.

Trên tế đàn là một bức tượng đá.

Klein bước thêm vài bước, thấy rõ ràng bộ dáng bức tượng đá.

Bức tượng có hình dạng một cô gái. Tuy nhiên, tại nơi hông và xương sườn của nàng có hai chân thú mọc ra. Các chi mọc ra này được bao phủ bởi lớp lông đen ngắn, dày và chắc.

Ngoài ra, bức tượng còn được bao quanh bởi những dải đen, giống như những chiếc xúc tu vươn ra ngoài.

Dưới chân bức tượng, có những cái hồn linh đang ngủ say, như thể chòm sao đang vây quanh bức tượng.

Klein chuyển tầm mắt nhìn vào đầu bức tượng và thấy một khuôn mặt xinh đẹp.

Điều này… Ánh mắt của Klein đông cứng lại.

Khuôn mặt này không xa lạ với Klein, bởi vì chính thực thể đó đã đưa Klein vào đây!

Vẻ ngoài của bức tượng đá này giống hệt thiên sứ ‘tẩy’ bên dưới Giáo đường Saint Samuel!

Thần thực sự có liên quan đến nơi này… Quả nhiên. Những kẻ mà thần xóa đều bị đưa đến đây, vì vậy nếu thần không có liên hệ với nơi này mới thật kỳ lạ… Mối quan hệ giữa thần và ‘Dạ chi quốc’ ở Kỷ nguyên thứ tư, trên dãy núi Hornacis là gì? Là ‘thiên chi mẫu thân’ đó sao? Nhưng nếu đúng như vậy, tại sao thần lại làm việc cho Giáo đường? Hơn nữa, hình ảnh như vậy thực sự rất giống với ma lang mà chàng trai ‘Mặt Trời’ từng miêu tả… Nhiều suy nghĩ lập tức hiện lên trong đầu Klein.

Trong suốt quá trình này, Klein từ từ chuyển tầm mắt sang hướng khác, hy vọng có thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

Vài giây sau, Klein phát hiện ra một bóng người. người này không bị treo giữa không trung mà được ngồi chéo phía sau bức tượng.

117

1

6 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.