TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8: Mở Rương Đầu Tiên

Nghĩ thế, Triệu Lam lại nói: “Lúc cô mở rương phải chú ý an toàn một chút! Đương nhiên, tôi cũng thấy người khác không nói đến vấn đề này, nói cách khác, việc gặp động vật có tính công kích không phải là 100%.”

Cô ấy như sợ Mạnh Thính Âm không tin lời mình, còn gửi một bức ảnh con rắn bị đánh dập đầu, bờ cát gần đó toàn là vết máu.

Có thể thấy được Triệu Lam đã chiến đấu kịch liệt với con rắn hổ mang này.

Mạnh Thính Âm hiểu trong lòng.

Cô mở balo ra, lật tìm trong đó một túi bánh nén, giao dịch cho Triệu Lam.

Mạnh Thính Âm: [Tin của cô rất quan trọng với tôi, túi bánh này là quà cảm ơn của tôi.]

Cô không muốn làm thân với ai cả, chuyện đó rất phiền.

Triệu Lam cho cô tin tức, cô tặng cô ấy bánh khô, ‘giao dịch’ này đến đây là hết, sau này cũng đỡ tranh cãi.

Đương nhiên, cô không hiếu kì lí do tại sao Triệu Lam ‘vô tư’ chia sẻ tin của mình với mọi người như thế.

Mỗi người có cách sống riêng, là tốt bụng hay lạnh lùng đều không liên quan đến cô.

Triệu Lam nhắn lại: [Ơ? Tôi không cần đồ của cô, mọi người đều là người một nước, lúc này nên đoàn kết giúp đỡ nhau, chia sẻ tin tức với nhau…]

Nhưng mà tin nhắn của cô ấy như đá chìm biển, không được đáp lại.

Triệu Lam không làm phiền Mạnh Thính Âm, mà tiếp tục nhắn tin trên kênh trò chuyện, dù sao cứu được một người cũng tốt.

Mà đâu phải mình cô ấy đâu, ít nhất có một người chơi tên Trần Nhạc Oánh cũng chia sẻ tin tức với mọi người.

Cô ấy là quân nhân, trách nhiệm bảo vệ người dân đã khắc sâu vào xương cốt của cô ấy, cho dù vào trò chơi này, cô ấy bây giờ không mặc bộ quân phục đầy trách nhiệm kia, nhưng…

Trong lòng cô ấy, cô ấy mãi là một quân nhân.

Mà nhiệm vụ của quân nhân là bảo vệ người dân.

Có lẽ, Trần Nhạc Oánh kia cũng giống cô ấy, là một quân nhân nhỉ.

Mạnh Thính Âm nhận được tin này không dám tùy tiện mở rương.

Cô nhớ trong balo của mình có không ít công cụ, thế là cúi đầu lật tìm.

Không lâu sau, cô tìm được một cái dùi cui điện.

Cây gậy điện cầm giống như chày bóng, chắc tay nhưng không nặng.

Chiều dài có thể điều chỉnh, Mạnh Thính Âm kéo dài hết mức, cách cô khoảng nửa mét.

Theo lời ông chủ, cây gậy điện này có thể đánh ngất một con trâu á!

Vậy là đủ rồi.

Cô đứng cách rương khoảng gần một mét, duỗi cây gậy điện đẩy rương vật tư ra.

Mấy giây sau, không thấy cái gì nhảy ra.

Mạnh Thính Âm dùng dùi cui điện gõ lên cạnh rương rỗ, thấy tiếng đập rương ầm ầm nhưng không có động tĩnh gì.

Lúc này cô mới từ từ đến trước cái rương, nhìn ít đồ trong đó.

[Nhựa x2: Vật liệu quan trọng để thăng cấp cho phương tiện di chuyển, cũng có thể tạo ra những sản phẩm khác liên quan đến nhựa. Đã cất vào balo hệ thống.]

[Sắt x2: Vật liệu quan trọng để thăng cấp cho phương tiện di chuyển, cũng có thể tạo ra những sản phẩm khác liên quan đến sắt. Đã cất vào balo hệ thống.]

Không tệ, mới mở rương đầu tiên đã mở trúng vật liệu để thăng cấp phương tiện di chuyển.

Nhưng mà…

Balo hệ thống?

Sao lúc nãy cô không thấy?

Mạnh Thính Âm nhìn vào màn hình, lúc này mới phát hiện bên dưới góc phải có một icon hình balo.

Lúc nãy cô xem thì không thấy.

Có lẽ nó xuất hiện sau khi mở rương.

Balo có năm ô trống, hiện tại đã chiếm hai vị trí.

Mạnh Thính Âm thử nhét balo dã ngoại của mình vào, đeo vai mãi cũng thấy đau vai.

[Cấm hành vi lợi dụng hệ thống! Xin hãy lấy đồ trong balo ra rồi hẵng nhét vào!]

Mạnh Thính Âm: “...”

Vậy cô đeo vai thôi.

4

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.