0 chữ
Chương 22
Chương 22: Màn Đêm Kì Lạ
Cô nhét gà quay vào rương đồ ăn, ai ngờ quá nhiều, không đóng nắp rương được.
Như vậy không được, lỡ như rớt trên đường thì sao?
Cô lấy mấy túi bỏ vào trong balo, như vậy mới đóng nắp rương được.
Mạnh Thính Âm mang túi đi về phía trước.
Cô đi được một tiếng hơn.
[Nhắc nhở thân thiện: Hiện tại là 17:50:00, còn mười phút là trời tối, sau khi màn đêm bao phủ, sự nguy hiểm sẽ tăng mạnh, mời người chơi tìm vị trí dựng trại nghỉ ngơi!]
Mặc dù là nhắc nhở thân thiện, nhưng vẫn khiến một số người chơi bất mãn.
Đậu Đậu: [Ơ? Trời tối rồi á? Nhưng hôm nay tôi chỉ tìm được một rương tài nguyên, ngay cả nước cũng không thấy, tôi còn muốn tìm tiếp đó!]
Chim Cô Đơn: [Đúng thế, trò chơi này hiền quá vậy? Buổi trưa nghỉ một tiếng, bây giờ 6 giờ đã nghỉ rồi? Tôi không muốn nghỉ ngơi, tôi muốn tìm rương tài nguyên! Mạnh mẽ kiến nghị hủy bỏ thời gian nghỉ ngơi!]
Trò chơi nói dối: [Mấy người nghiện bán mình cho tư bản rồi à? Đã vào game rồi còn muốn tăng ca là sao?]
Một đấm đánh bay quái vật: [Tôi chỉ quan tâm tối nay có hoạt động khoe bữa tối không, tôi đã chuẩn bị xong bữa tối rồi!]
Tôi là Cá Chép (fake): [Ôi, bận cả ngày mà không tăng cấp cho xe được, không biết tôi bận cái gì luôn.]
Lý Mai: [Tôi không tìm được rương tài nguyên nào, đã một ngày không có nước, khát quá, có ai tốt bụng share cho tôi một chai không?]
Lý Hiên: [Nhóm ăn uống chùa cút đi! Cô cảm thấy có đứa ngu cho cô nước free à?]
Triệu Lam: [Tôi còn nửa bình uống dư, Lý Mai có muốn lấy không?]
Lý Mai: [Muốn, muốn! Cảm ơn cô! Người tốt bình an cả đời!]
Lý Hiên: [Có đứa ngu thiệt!]
Vương Kiến: [Tôi cũng khát sắp chết rồi, Triệu Lam cho tôi một chai đi?]
Triệu Lam: [Không lẽ anh không nhặt được rương tài nguyên à?]
Vương Kiến: [Cô quản nhiều vậy làm gì? Cô cho Lý Mai kia thì cũng cho tôi đi chứ.]
Triệu Lam: [Tôi cho cô ấy nước vì cô ấy không tìm được rương tài nguyên nào, cứu cánh lúc cần thiết thôi chứ không cứu nghèo!]
Vương Kiến: [Cút, không cho mà còn nhiều chuyện!]
Ông lão già đầu: [Dùng nguyên liệu thăng cấp phương tiện đổi nước hoặc đồ ăn! Ai muốn thì nhắn riêng!]
“...”
Mạnh Thính Âm cũng mong đợi hoạt động phúc lợi khoe bữa tối xuất hiện.
Cho nên cô không vội ăn tối.
Trên xe lắc không có chỗ để ngủ, cô phải cắm được lều trại trước khi tối.
Bây giờ cô cảm thấy may mắn vì đã mua đồ dùng sinh tồn hôm đó.
Gậy điện, xẻng quân dụng, dây thừng, balo quân đội và cả lều đều khiến cô dễ thở hơn một chút.
Mạnh Thính Âm dựng lều quanh xe lắc của mình, tuyệt đối không được vượt qua phạm vi 3 mét an toàn.
Vừa điểm 6 giờ thì trời tối thui.
Không có dấu hiệu hay sự chuyển đổi giữa ngày và đêm, trời sẩm tối ngay lập tức.
Cứ như đang ở trong nhà sáng đèn rồi mất điện đột ngột, cái bóng tối này khiến người ta không thể thấy được bàn tay của mình.
Trên trời không có sao hay trăng, chỉ có màn đêm tối thui quỷ dị này.
Như vậy không được, lỡ như rớt trên đường thì sao?
Cô lấy mấy túi bỏ vào trong balo, như vậy mới đóng nắp rương được.
Mạnh Thính Âm mang túi đi về phía trước.
Cô đi được một tiếng hơn.
[Nhắc nhở thân thiện: Hiện tại là 17:50:00, còn mười phút là trời tối, sau khi màn đêm bao phủ, sự nguy hiểm sẽ tăng mạnh, mời người chơi tìm vị trí dựng trại nghỉ ngơi!]
Mặc dù là nhắc nhở thân thiện, nhưng vẫn khiến một số người chơi bất mãn.
Đậu Đậu: [Ơ? Trời tối rồi á? Nhưng hôm nay tôi chỉ tìm được một rương tài nguyên, ngay cả nước cũng không thấy, tôi còn muốn tìm tiếp đó!]
Chim Cô Đơn: [Đúng thế, trò chơi này hiền quá vậy? Buổi trưa nghỉ một tiếng, bây giờ 6 giờ đã nghỉ rồi? Tôi không muốn nghỉ ngơi, tôi muốn tìm rương tài nguyên! Mạnh mẽ kiến nghị hủy bỏ thời gian nghỉ ngơi!]
Một đấm đánh bay quái vật: [Tôi chỉ quan tâm tối nay có hoạt động khoe bữa tối không, tôi đã chuẩn bị xong bữa tối rồi!]
Tôi là Cá Chép (fake): [Ôi, bận cả ngày mà không tăng cấp cho xe được, không biết tôi bận cái gì luôn.]
Lý Mai: [Tôi không tìm được rương tài nguyên nào, đã một ngày không có nước, khát quá, có ai tốt bụng share cho tôi một chai không?]
Lý Hiên: [Nhóm ăn uống chùa cút đi! Cô cảm thấy có đứa ngu cho cô nước free à?]
Triệu Lam: [Tôi còn nửa bình uống dư, Lý Mai có muốn lấy không?]
Lý Mai: [Muốn, muốn! Cảm ơn cô! Người tốt bình an cả đời!]
Lý Hiên: [Có đứa ngu thiệt!]
Vương Kiến: [Tôi cũng khát sắp chết rồi, Triệu Lam cho tôi một chai đi?]
Triệu Lam: [Không lẽ anh không nhặt được rương tài nguyên à?]
Triệu Lam: [Tôi cho cô ấy nước vì cô ấy không tìm được rương tài nguyên nào, cứu cánh lúc cần thiết thôi chứ không cứu nghèo!]
Vương Kiến: [Cút, không cho mà còn nhiều chuyện!]
Ông lão già đầu: [Dùng nguyên liệu thăng cấp phương tiện đổi nước hoặc đồ ăn! Ai muốn thì nhắn riêng!]
“...”
Mạnh Thính Âm cũng mong đợi hoạt động phúc lợi khoe bữa tối xuất hiện.
Cho nên cô không vội ăn tối.
Trên xe lắc không có chỗ để ngủ, cô phải cắm được lều trại trước khi tối.
Bây giờ cô cảm thấy may mắn vì đã mua đồ dùng sinh tồn hôm đó.
Gậy điện, xẻng quân dụng, dây thừng, balo quân đội và cả lều đều khiến cô dễ thở hơn một chút.
Mạnh Thính Âm dựng lều quanh xe lắc của mình, tuyệt đối không được vượt qua phạm vi 3 mét an toàn.
Không có dấu hiệu hay sự chuyển đổi giữa ngày và đêm, trời sẩm tối ngay lập tức.
Cứ như đang ở trong nhà sáng đèn rồi mất điện đột ngột, cái bóng tối này khiến người ta không thể thấy được bàn tay của mình.
Trên trời không có sao hay trăng, chỉ có màn đêm tối thui quỷ dị này.
4
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
