0 chữ
Chương 20
Chương 20: Bạch Hồ
Mạnh Thính Âm lập tức đóng nhóm quản lí lại, mặc dù chỉ có mình cô thấy được cái này nhưng nghe bảo [Bạch Hồ] muốn đến, cô vẫn giật mình một cái.
Tuyệt đối không thể để họ biết được chuyện cô ở trong nhóm quản lý.
Mạnh Thính Âm nhìn [Gà Sao].
Sau đó có nghe được tiếng bước chân nhỏ vang lên.
Ánh mắt [Gà Sao] nhìn ra sau cô, kích động tới mức kêu ‘cục tác’.
Mạnh Thính Âm mím môi, chắc là Bạch Hồ đến rồi.
Cô phải giả vờ như không thấy nó.
Nếu [Bạch Hồ] biết cô thấy được nó thì cô sẽ gặp nguy hiểm.
Cô giả vờ như không nghe được cái gì, thậm chí còn cầm một cây dao làm ra vẻ muốn gϊếŧ gà.
[Bạch Hồ] linh hoạt nhảy lên xe.
Nó có bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt hơi đỏ, vô cùng bắt mắt.
Bây giờ, cặp mắt đó đang nhìn Mạnh Thính Âm chằm chằm.
Mạnh Thính Âm cứ như không nhìn thấy, rút dao đi tới gần [Gà Sao], lẩm bẩm trong miệng: “Đêm nay có gà quay ăn rồi…”
[Bạch Hồ] thấy cô không nhìn mình, thế là không chú ý cô thêm.
Đuôi lông xù của nó hơi hất qua, [Gà Sao] biến mất ngay lập tức, chỉ còn sợi dây thừng còn trói trên xe.
“Gà rừng của mình đâu?” Mạnh Thính Âm khϊếp sợ.
Sự khϊếp sợ này của cô không phải giả, nó có năm phần là thật, cho dù là ai vừa thấy hình ảnh này cũng thấy khϊếp sợ.
Năm phần còn lại là diễn.
Vì để thể hiện chân thật nhất, cô còn chạy quanh xe lắc một vòng, còn nhìn xuống dưới xe: “Biến mất như vậy á? Là sao vậy? Hệ thống có bug à?”
Nói xong, cô lướt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của [Bạch Hồ] đâu nữa.
Nhưng cô biết có khá nhiều cặp mắt đang nhìn mình.
Sự khϊếp sợ của Mạnh Thính Âm đã trở thành tức giận: “Hệ thống quái quỷ này làm gì mà khiến con gà của mình biến mất vậy? Tôi muốn phản ánh, phản ánh!”
Trên quốc lộ không có ai, chỉ có mình cô tức giận gào rống.
Rất nhanh, nhóm quản lí có tin nhắn.
Mạnh Thính Âm không xem ngay mà tiếp tục đóng vai ‘người xui xẻo mất gà vì bug hệ thống’ mười phút.
Lúc này mới bực bội đạp chiếc xe lắc rời đi.
Một tiếng sau, cô mở nhóm quản lí lúc đang nghỉ ngơi.
Trong nhóm có không ít tin nhắn, Mạnh Thính Âm đọc xem.
Gà Sao: [Bạch Hồ đại ca, sau này anh là cha mẹ của em!]
Bạch Hồ: [Đừng khách sáo, kêu một tiếng ba nghe thử?]
Gà Sao [?]
Bạch Hồ: [Đùa thôi, nhưng đừng lo, tôi đã kiểm tra rồi, loài người kia không thấy tôi, không cần báo lên trên.]
Linh Cẩu: [Vậy sao cô ta thấy Gà Sao? Còn bắt được nó?]
Bạch Hồ: [Chắc là bug đó, mấy người cũng biết 007 không đáng tin mà, lúc trò chơi bắt đầu, nó còn kéo chúng ta vào muộn mấy phút đấy. Chắc chắn là bug của nó.]
Thương Lang: [Nếu là bug thì nhanh sửa đi, tôi nhắn cho 007.]
Sau đó là những câu chuyện khác.
Tuyệt đối không thể để họ biết được chuyện cô ở trong nhóm quản lý.
Mạnh Thính Âm nhìn [Gà Sao].
Sau đó có nghe được tiếng bước chân nhỏ vang lên.
Ánh mắt [Gà Sao] nhìn ra sau cô, kích động tới mức kêu ‘cục tác’.
Mạnh Thính Âm mím môi, chắc là Bạch Hồ đến rồi.
Cô phải giả vờ như không thấy nó.
Nếu [Bạch Hồ] biết cô thấy được nó thì cô sẽ gặp nguy hiểm.
Cô giả vờ như không nghe được cái gì, thậm chí còn cầm một cây dao làm ra vẻ muốn gϊếŧ gà.
[Bạch Hồ] linh hoạt nhảy lên xe.
Nó có bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt hơi đỏ, vô cùng bắt mắt.
Bây giờ, cặp mắt đó đang nhìn Mạnh Thính Âm chằm chằm.
Mạnh Thính Âm cứ như không nhìn thấy, rút dao đi tới gần [Gà Sao], lẩm bẩm trong miệng: “Đêm nay có gà quay ăn rồi…”
Đuôi lông xù của nó hơi hất qua, [Gà Sao] biến mất ngay lập tức, chỉ còn sợi dây thừng còn trói trên xe.
“Gà rừng của mình đâu?” Mạnh Thính Âm khϊếp sợ.
Sự khϊếp sợ này của cô không phải giả, nó có năm phần là thật, cho dù là ai vừa thấy hình ảnh này cũng thấy khϊếp sợ.
Năm phần còn lại là diễn.
Vì để thể hiện chân thật nhất, cô còn chạy quanh xe lắc một vòng, còn nhìn xuống dưới xe: “Biến mất như vậy á? Là sao vậy? Hệ thống có bug à?”
Nói xong, cô lướt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của [Bạch Hồ] đâu nữa.
Nhưng cô biết có khá nhiều cặp mắt đang nhìn mình.
Sự khϊếp sợ của Mạnh Thính Âm đã trở thành tức giận: “Hệ thống quái quỷ này làm gì mà khiến con gà của mình biến mất vậy? Tôi muốn phản ánh, phản ánh!”
Rất nhanh, nhóm quản lí có tin nhắn.
Mạnh Thính Âm không xem ngay mà tiếp tục đóng vai ‘người xui xẻo mất gà vì bug hệ thống’ mười phút.
Lúc này mới bực bội đạp chiếc xe lắc rời đi.
Một tiếng sau, cô mở nhóm quản lí lúc đang nghỉ ngơi.
Trong nhóm có không ít tin nhắn, Mạnh Thính Âm đọc xem.
Gà Sao: [Bạch Hồ đại ca, sau này anh là cha mẹ của em!]
Bạch Hồ: [Đừng khách sáo, kêu một tiếng ba nghe thử?]
Gà Sao [?]
Bạch Hồ: [Đùa thôi, nhưng đừng lo, tôi đã kiểm tra rồi, loài người kia không thấy tôi, không cần báo lên trên.]
Linh Cẩu: [Vậy sao cô ta thấy Gà Sao? Còn bắt được nó?]
Bạch Hồ: [Chắc là bug đó, mấy người cũng biết 007 không đáng tin mà, lúc trò chơi bắt đầu, nó còn kéo chúng ta vào muộn mấy phút đấy. Chắc chắn là bug của nó.]
Sau đó là những câu chuyện khác.
4
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
