0 chữ
Chương 30
Chương 30
Cô bé vừa nãy sửa cách xưng hô của cậu bé với Tô Chi Ý là chị cậu bé, tên Lục Anh, năm nay cũng mới sáu tuổi.
Người nhà họ Lục đều vô cùng hài lòng với Tô Chi Ý trông ngoan ngoãn, tính tình cực tốt, lại dịu dàng mềm mỏng.
"Xin lỗi, con đến muộn."
Đúng lúc này, một giọng nói đầy vẻ xin lỗi vang lên.
Mọi người nhìn sang, thấy người tới là Lục Hàn Chu, con trai cả nhà chú ba.
Ai cũng mỉm cười chào hỏi anh.
Anh đi đến trước mặt ông Lục, mỉm cười nói: "Chúc mừng sinh nhật ông nội, đây là quà con tặng ông, hy vọng ông thích."
Ông Lục đưa tay nhận lấy quà: "Thằng nhóc thối này, cuối cùng cũng chịu vác mặt về rồi hả."
Lục Hàn Chu nghe vậy đáp: "Gần đây con hơi bận, sau này con sẽ cố gắng tranh thủ thời gian về thăm ông nhiều hơn."
"Thôi không cần đâu, ông già này làm gì có thời gian rảnh mà tiếp đãi mày."
Lúc này, ông Lục làm vẻ mặt hơi kiêu ngạo, trông cực kỳ đáng yêu.
Mọi người thấy vậy lại được một trận cười vui vẻ.
Lục Hàn Xuyên nhìn Tô Chi Ý đang được mấy người vây quanh, cười đến cong cả mắt.
Trên khuôn mặt tuấn tú quanh năm băng lãnh vô tình của anh thoáng hiện lên một nét dịu dàng khó ai nhận thấy.
Lúc này, Lục Hàn Đình bên cạnh cười trêu: "Tôi cứ thắc mắc sao cậu cứ một mực từ chối buổi xem mắt với con gái chính ủy Dư, hóa ra là đang đợi cô bé này à."
"Anh cả."
Lục Hàn Xuyên nghe anh nói vậy, nét dịu dàng trên mặt lập tức biến mất.
Thấy Lục Hàn Xuyên lại trở về vẻ mặt lạnh lùng.
Lục Hàn Đình thấy vậy, nhìn anh với vẻ mặt buồn cười: "Rồi rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ không nói bậy bạ trước mặt em dâu đâu."
Mọi người đang vui vẻ trò chuyện thì bên tai bỗng vang lên tiếng khóc nức nở đầy lo lắng của Anh Anh…
"Mau lên mọi người ơi, em không thở được rồi!"
Mọi người nghe vậy lập tức chạy về phía hai chị em cậu bé.
Chỉ thấy Tráng Tráng lúc này mặt đã đỏ bừng vì sặc, sắp ngạt thở đến nơi.
Lúc này, mọi người mới nhận ra, thằng bé đang ăn thì không cẩn thận bị hóc!
Bố mẹ Tráng Tráng cũng sốt ruột vô cùng, mẹ cậu bé ôm chặt lấy con khóc gọi: "Ông ơi phải làm sao bây giờ?"
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía ông nội, người chủ gia đình.
Ông Lục vẫn khá bình tĩnh: "Mau đưa nó đến bệnh viện!"
Ngay khi mẹ Tráng Tráng đang ôm con định vội vàng chạy ra ngoài.
Tô Chi Ý đứng bên cạnh kéo tay bà lại, gấp gáp nói: "Không kịp rồi!
Mau đưa Tráng Tráng cho cháu, cháu cứu được thằng bé!"
Đúng lúc mẹ Tráng Tráng còn đang do dự, Lục Khinh Ngữ đáng ghét cất lời ngăn cản: "Chị dâu cả, chị đừng tin cô ta! Cô ta chỉ là một nha đầu hoang dã từ nhà quê lên, làm sao biết cấp cứu được chứ! Chị thật là hồ..."
"Im miệng!"
Tô Chi Ý lạnh lùng ngắt lời cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh.
Rồi nhìn chị dâu cả Lục bằng ánh mắt kiên định: "Tin cháu đi!"
Chị dâu cả Lục nhìn ánh mắt kiên định của cô, một giọng nói trong lòng bảo bà phải tin cô.
Bà lập tức giao Tráng Tráng cho Tô Chi Ý.
Giây tiếp theo sau khi ôm Tráng Tráng vào lòng, Tô Chi Ý liền dựa theo phương pháp cấp cứu Heimlich hiện lên trong đầu mà cấp cứu cho cậu bé.
Cô để lưng Tráng Tráng quay về phía mình, một tay nắm thành nắm đấm rỗng, tay kia nắm chặt lấy nắm đấm đó, tạo lực đẩy mạnh hướng lên vùng bụng.
Một lần, hai lần, ba lần…
Người nhà họ Lục đều vô cùng hài lòng với Tô Chi Ý trông ngoan ngoãn, tính tình cực tốt, lại dịu dàng mềm mỏng.
"Xin lỗi, con đến muộn."
Đúng lúc này, một giọng nói đầy vẻ xin lỗi vang lên.
Mọi người nhìn sang, thấy người tới là Lục Hàn Chu, con trai cả nhà chú ba.
Ai cũng mỉm cười chào hỏi anh.
Anh đi đến trước mặt ông Lục, mỉm cười nói: "Chúc mừng sinh nhật ông nội, đây là quà con tặng ông, hy vọng ông thích."
Ông Lục đưa tay nhận lấy quà: "Thằng nhóc thối này, cuối cùng cũng chịu vác mặt về rồi hả."
Lục Hàn Chu nghe vậy đáp: "Gần đây con hơi bận, sau này con sẽ cố gắng tranh thủ thời gian về thăm ông nhiều hơn."
"Thôi không cần đâu, ông già này làm gì có thời gian rảnh mà tiếp đãi mày."
Mọi người thấy vậy lại được một trận cười vui vẻ.
Lục Hàn Xuyên nhìn Tô Chi Ý đang được mấy người vây quanh, cười đến cong cả mắt.
Trên khuôn mặt tuấn tú quanh năm băng lãnh vô tình của anh thoáng hiện lên một nét dịu dàng khó ai nhận thấy.
Lúc này, Lục Hàn Đình bên cạnh cười trêu: "Tôi cứ thắc mắc sao cậu cứ một mực từ chối buổi xem mắt với con gái chính ủy Dư, hóa ra là đang đợi cô bé này à."
"Anh cả."
Lục Hàn Xuyên nghe anh nói vậy, nét dịu dàng trên mặt lập tức biến mất.
Thấy Lục Hàn Xuyên lại trở về vẻ mặt lạnh lùng.
Lục Hàn Đình thấy vậy, nhìn anh với vẻ mặt buồn cười: "Rồi rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ không nói bậy bạ trước mặt em dâu đâu."
Mọi người đang vui vẻ trò chuyện thì bên tai bỗng vang lên tiếng khóc nức nở đầy lo lắng của Anh Anh…
Mọi người nghe vậy lập tức chạy về phía hai chị em cậu bé.
Chỉ thấy Tráng Tráng lúc này mặt đã đỏ bừng vì sặc, sắp ngạt thở đến nơi.
Lúc này, mọi người mới nhận ra, thằng bé đang ăn thì không cẩn thận bị hóc!
Bố mẹ Tráng Tráng cũng sốt ruột vô cùng, mẹ cậu bé ôm chặt lấy con khóc gọi: "Ông ơi phải làm sao bây giờ?"
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía ông nội, người chủ gia đình.
Ông Lục vẫn khá bình tĩnh: "Mau đưa nó đến bệnh viện!"
Ngay khi mẹ Tráng Tráng đang ôm con định vội vàng chạy ra ngoài.
Tô Chi Ý đứng bên cạnh kéo tay bà lại, gấp gáp nói: "Không kịp rồi!
Mau đưa Tráng Tráng cho cháu, cháu cứu được thằng bé!"
Đúng lúc mẹ Tráng Tráng còn đang do dự, Lục Khinh Ngữ đáng ghét cất lời ngăn cản: "Chị dâu cả, chị đừng tin cô ta! Cô ta chỉ là một nha đầu hoang dã từ nhà quê lên, làm sao biết cấp cứu được chứ! Chị thật là hồ..."
Tô Chi Ý lạnh lùng ngắt lời cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh.
Rồi nhìn chị dâu cả Lục bằng ánh mắt kiên định: "Tin cháu đi!"
Chị dâu cả Lục nhìn ánh mắt kiên định của cô, một giọng nói trong lòng bảo bà phải tin cô.
Bà lập tức giao Tráng Tráng cho Tô Chi Ý.
Giây tiếp theo sau khi ôm Tráng Tráng vào lòng, Tô Chi Ý liền dựa theo phương pháp cấp cứu Heimlich hiện lên trong đầu mà cấp cứu cho cậu bé.
Cô để lưng Tráng Tráng quay về phía mình, một tay nắm thành nắm đấm rỗng, tay kia nắm chặt lấy nắm đấm đó, tạo lực đẩy mạnh hướng lên vùng bụng.
Một lần, hai lần, ba lần…
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
