0 chữ
Chương 29
Chương 29
"Làm việc gì cũng đừng hấp tấp vậy chứ, lỡ thật sự tông ngã dì út thì phải làm sao đây?"
Thằng bé mập cũng sợ hãi khóc òa lên: "Mẹ ơi, con xin lỗi, Tráng Tráng sai rồi, lần sau nhất định con sẽ cẩn thận hơn."
Ngay khoảnh khắc mẹ Tráng Tráng mắng cậu bé, Tô Chi Ý đã ngượng ngùng rụt người khỏi vòng tay Lục Hàn Xuyên.
Nhìn vòng tay bỗng dưng trống rỗng, lòng Lục Hàn Xuyên hụt hẫng, như thể bị ai đó xé toạc một mảnh.
Anh cố gắng đè nén cảm xúc, chống nạng bước về phía sofa.
Lúc này, anh họ Lục Hàn Đình, con trai bác cả nhà Lục Hàn Xuyên, cười đi tới đỡ anh ngồi xuống sofa: "Hàn Xuyên, hôm nay Hàn Thời cũng muốn đi theo lắm."
"Nhưng không ngờ giáo sư Hàn đột nhiên gọi nó đi mất, thằng bé lúc ra ngoài trông cứ là là không tình nguyện ấy!"
Lục Hàn Xuyên nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, Lục Hàn Đình cũng không tức giận, vẫn mỉm cười nhìn anh.
Lúc này, mẹ Lục vừa dắt tay Tô Chi Ý đi về phía sofa vừa cười nói: "Nhắc đến giáo sư Hàn, mẹ nhớ ông ấy cũng là thầy của Khinh Thanh phải không?"
Ngay lúc đó, một cô gái có chút anh khí giữa đôi mày cười đáp lời: "Đúng vậy ạ thím hai, mấy hôm trước giáo sư Hàn gặp con."
"Ông ấy còn nói Hàn Thời không nghe lời ông, bảo mẹ con phải quản nó cho tốt vào."
"Ôi chao, làm sao mà mẹ quản được, con cái lớn rồi, có suy nghĩ riêng, cứ để nó tự lo liệu đi."
Một phụ nhân trông hiền lành, dáng người hơi mập mạp, cười bất lực nhìn Lục Khinh Thanh.
Lúc này, ông Lục cũng lên tiếng: "Quý Nhân nói không sai, trẻ con lớn rồi, chủ kiến cũng nhiều."
"Chỉ cần không gây hại đến lợi ích quốc gia, không gϊếŧ người phóng hỏa, cứ để chúng nó tự xem mà làm."
Bà Lục cũng cười tiếp lời: "Ông già này, còn gϊếŧ người phóng hỏa nữa chứ, ông đúng là lo xa quá rồi."
Lúc này, thằng bé mập suýt nữa tông ngã Tô Chi Ý cũng lặng lẽ đi đến bên cạnh cô.
Cậu bé ngẩng đầu, nói giọng non nớt xin lỗi: "Chị tiên nữ ơi con xin lỗi, Tráng Tráng suýt nữa tông ngã chị rồi, chị tha lỗi cho con nha."
Tô Chi Ý nhìn cục thịt nhỏ mũm mĩm đáng yêu trước mắt.
Lòng cô mềm nhũn, rồi cô ngồi xổm xuống, đưa tay khẽ xoa khuôn mặt nhỏ tròn của cậu bé: "Ngoan, dì không giận đâu, con cũng không cần tự trách, dì biết con không cố ý mà."
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt khác vang lên: "Không đúng đâu em, cô ấy là vợ chưa cưới của chú hai, mình phải gọi cô ấy là thím hai chứ, không gọi chị tiên nữ đâu.”
Nghe Anh Anh nói từ "thím hai", đôi mắt cụp xuống của Lục Hàn Xuyên tràn đầy dịu dàng.
Mọi người nghe vậy bật cười vui vẻ, sau đó là lời khen ngợi của mẹ Lục: "Anh Anh nói đúng đấy, các con phải gọi Chi Chi là thím hai."
Tô Chi Ý nghe vậy, mặt hơi đỏ cúi đầu xuống.
Sau đó, mẹ Lục dắt Tô Chi Ý giới thiệu cho mọi người.
Gia đình bác cả Lục Chấn Đông gồm tám người, lần lượt là vợ Lục Chấn Đông - Tề Tố Mai; con trai cả Lục Hàn Đình, con dâu cả Vu Phỉ Nhi, cháu gái Lục Anh, cháu trai nhỏ Lục Trạch Hạo; con trai thứ Lục Hàn Cảnh, vợ là Trần Hoa.
Gia đình chú ba Lục Chấn Tây gồm bốn người, lần lượt là vợ Lục Chấn Tây - Quý Nhân; con dâu cả Lâm Tử Ninh, con gái thứ Lục Khinh Thanh.
Thằng bé mập lùn vừa rồi vô ý tông ngã Tô Chi Ý chính là con trai thứ của con trai cả bác cả Lục Hàn Đình, tên Lục Trạch Hạo, năm nay vừa tròn bốn tuổi.
Thằng bé mập cũng sợ hãi khóc òa lên: "Mẹ ơi, con xin lỗi, Tráng Tráng sai rồi, lần sau nhất định con sẽ cẩn thận hơn."
Ngay khoảnh khắc mẹ Tráng Tráng mắng cậu bé, Tô Chi Ý đã ngượng ngùng rụt người khỏi vòng tay Lục Hàn Xuyên.
Nhìn vòng tay bỗng dưng trống rỗng, lòng Lục Hàn Xuyên hụt hẫng, như thể bị ai đó xé toạc một mảnh.
Anh cố gắng đè nén cảm xúc, chống nạng bước về phía sofa.
Lúc này, anh họ Lục Hàn Đình, con trai bác cả nhà Lục Hàn Xuyên, cười đi tới đỡ anh ngồi xuống sofa: "Hàn Xuyên, hôm nay Hàn Thời cũng muốn đi theo lắm."
"Nhưng không ngờ giáo sư Hàn đột nhiên gọi nó đi mất, thằng bé lúc ra ngoài trông cứ là là không tình nguyện ấy!"
Lục Hàn Xuyên nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, Lục Hàn Đình cũng không tức giận, vẫn mỉm cười nhìn anh.
Ngay lúc đó, một cô gái có chút anh khí giữa đôi mày cười đáp lời: "Đúng vậy ạ thím hai, mấy hôm trước giáo sư Hàn gặp con."
"Ông ấy còn nói Hàn Thời không nghe lời ông, bảo mẹ con phải quản nó cho tốt vào."
"Ôi chao, làm sao mà mẹ quản được, con cái lớn rồi, có suy nghĩ riêng, cứ để nó tự lo liệu đi."
Một phụ nhân trông hiền lành, dáng người hơi mập mạp, cười bất lực nhìn Lục Khinh Thanh.
Lúc này, ông Lục cũng lên tiếng: "Quý Nhân nói không sai, trẻ con lớn rồi, chủ kiến cũng nhiều."
"Chỉ cần không gây hại đến lợi ích quốc gia, không gϊếŧ người phóng hỏa, cứ để chúng nó tự xem mà làm."
Bà Lục cũng cười tiếp lời: "Ông già này, còn gϊếŧ người phóng hỏa nữa chứ, ông đúng là lo xa quá rồi."
Cậu bé ngẩng đầu, nói giọng non nớt xin lỗi: "Chị tiên nữ ơi con xin lỗi, Tráng Tráng suýt nữa tông ngã chị rồi, chị tha lỗi cho con nha."
Tô Chi Ý nhìn cục thịt nhỏ mũm mĩm đáng yêu trước mắt.
Lòng cô mềm nhũn, rồi cô ngồi xổm xuống, đưa tay khẽ xoa khuôn mặt nhỏ tròn của cậu bé: "Ngoan, dì không giận đâu, con cũng không cần tự trách, dì biết con không cố ý mà."
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt khác vang lên: "Không đúng đâu em, cô ấy là vợ chưa cưới của chú hai, mình phải gọi cô ấy là thím hai chứ, không gọi chị tiên nữ đâu.”
Nghe Anh Anh nói từ "thím hai", đôi mắt cụp xuống của Lục Hàn Xuyên tràn đầy dịu dàng.
Mọi người nghe vậy bật cười vui vẻ, sau đó là lời khen ngợi của mẹ Lục: "Anh Anh nói đúng đấy, các con phải gọi Chi Chi là thím hai."
Sau đó, mẹ Lục dắt Tô Chi Ý giới thiệu cho mọi người.
Gia đình bác cả Lục Chấn Đông gồm tám người, lần lượt là vợ Lục Chấn Đông - Tề Tố Mai; con trai cả Lục Hàn Đình, con dâu cả Vu Phỉ Nhi, cháu gái Lục Anh, cháu trai nhỏ Lục Trạch Hạo; con trai thứ Lục Hàn Cảnh, vợ là Trần Hoa.
Gia đình chú ba Lục Chấn Tây gồm bốn người, lần lượt là vợ Lục Chấn Tây - Quý Nhân; con dâu cả Lâm Tử Ninh, con gái thứ Lục Khinh Thanh.
Thằng bé mập lùn vừa rồi vô ý tông ngã Tô Chi Ý chính là con trai thứ của con trai cả bác cả Lục Hàn Đình, tên Lục Trạch Hạo, năm nay vừa tròn bốn tuổi.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
