0 chữ
Chương 27
Chương 27: Nàng không tin ta sao?
Chiếc trâm vàng cuối cùng đã được cài lên, Ngọc Lê Thanh đứng trước gương, nhón chân trở về giường, nâng một chân quỳ xuống giường, rơi một nửa màn giường xuống, tiến đến trước mặt Giang Chiêu Nguyên nhỏ giọng nói: “Giang công tử, nể tình hôm qua ta đã chiếu cố ngươi một đêm, giúp ta một việc đi?”
Giang Chiêu Nguyên nằm trên giường ngây thơ nhìn nàng, đơn thuần hỏi: “Muốn ta giúp gì?”
“Thì là…” Ngọc Lê Thanh ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói gì đó.
Giang Chiêu Nguyên nhíu mày, không vui nói: “Tại sao phải như vậy, ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm với nàng, chẳng lẽ nàng không tin ta sao?”
“Sao ta có thể không tin ngươi chứ.” Ngọc Lê Thanh mở to đôi mắt sáng lấp lánh mà thành khẩn nói, “Chỉ là phụ thân ta đã lớn tuổi, nếu ông ấy biết ta và ngươi... tức chết người thì không tốt.”
Giang Chiêu Nguyên do dự một hồi, nhìn thiếu nữ mặt hoa tươi tắn, gần ngay trước mắt, vươn tay ra từ dưới chăn, thò đầu ngón tay ra nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi của nàng.
Giọng nói mềm mại đáp: “Nếu là yêu cầu của Thanh Thanh, vậy thì được.”
“Ngươi thật tốt!” Cuối cùng đã đợi được hắn nhả ra, Ngọc Lê Thanh vui vẻ cầm tay hắn, nắm chặt một chút liền buông ra.
Bên ngoài đình viện có nha hoàn tiến vào thu dọn sân viện, mấy người cúi đầu quét dọn, nghe thấy cửa phòng ngủ mở ra, mới tạm thời dừng công việc trên tay, cúi đầu vấn an tiểu thư.
Chờ tiểu thư đi xa, các nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng ba người đi xa, là tiểu thư và Nhược Nhược, còn có một tiểu nha hoàn, dáng người yểu điệu, chỉ nhìn bóng lưng thì cũng không nhận ra là vị tỷ muội nào.
“Muội muội kia trông có hơi lạ mắt…”
“Có lẽ là người mới tới, đừng nhìn nữa, mau làm việc đi.”
Ra khỏi sân, Ngọc Lê Thanh cố ý chọn đường tránh người đến Ý Liễu viên, đưa mắt nhìn Giang Chiêu Nguyên đi vào, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu niên búi tóc nha hoàn đi vào trong sân, ngoái đầu lại nhìn nàng, khóe mắt mang theo vết đỏ tươi rất lâu cũng chưa hết, giống như là bị bắt nạt tàn nhẫn vậy.
Ngọc Lê Thanh đứng ở bên ngoài nhìn theo hắn, cười cười xin lỗi, nhìn thiếu niên nắm váy chạy vào trong phòng, vừa muốn cười vừa thích thú.
Đáng yêu ghê, giống như một cậu nhóc chạy trối chết vậy.
Lần này đã ủy khuất cho hắn, thế nhưng... không nghĩ tới Giang Chiêu Nguyên mặc váy lại đẹp như vậy, cũng may dáng vẻ này của hắn chỉ cho một mình nàng nhìn thấy, không bị người khác nhìn thấy.
Sau khi dùng điểm tâm xong, Ngọc Lê Thanh và Nhược Nhược đi đến Tư thục.
Xuyên qua phố xá náo nhiệt, quẹo vào ngõ dân, đến trước cửa trường Tư thục, các học sinh đều đã đến, Ngọc Lê Thanh là người cuối cùng vào cửa.
Mới vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy Chu Yên bên cạnh nói châm chọc: “Sao hôm nay lại tới trễ như vậy? Chẳng lẽ là khó chia cách với tiểu tướng công của cô, hai người đúng là ân ái mà, trên đường cái cũng có thể nắm tay, không biết sau lưng sẽ dính thành như thế nào nữa.”
“Chu Yên.” Ngọc Lê Thanh quay đầu lại nghiêm túc nhìn nàng ta.
Ánh mắt nàng sắc bén, Chu Yên thu lại nụ cười, nhướng mày nói: “Thế nào, ta nói không đúng sao, cô còn muốn cãi nhau với ta à?”
Ngọc Lê Thanh lại gần nói: “Người khác không hiểu thì thôi, nhưng chắc là cô có thể hiểu ta nhỉ.”
“Ai hiểu cô chứ, nói bậy bạ gì đó.” Chu Yên cảm thấy khó hiểu, đều biết Ngọc Lê Thanh là một người thích làm loạn, không ngờ hôm nay lại trở nên thần bí cằn nhằn như thế.
Ngọc Lê Thanh nghiêng tay qua, ghé vào tai nàng ta nhỏ giọng nói: “Hắn đẹp như vậy, cô không thích sao?”
Chu Yên nhíu mày, châm chọc nói, “Hắn là một tên tiểu tử, còn không cao bằng cô, ta có thể coi trọng hắn sao?”
“Nhưng khuôn mặt hắn rất đẹp.” Ngọc Lê Thanh nghiêng đầu, ngữ khí chắc chắn.
Nghe vậy, Chu Yên nhớ lại dung mạo của tiểu thiếu niên, khuôn mặt tinh xảo trắng như tuyết kia đúng là tuyệt sắc hiếm có, bất giác đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng, “Ta không nông cạn như cô.”
“Vậy thì tốt.” Ngọc Lê Thanh thở phào nhẹ nhõm, “Ta còn tưởng rằng cô coi trọng hắn, cho nên mới ghen ghét mà bịa đặt về bọn ta.”
“Cô!” Chu Yên nhất thời nổi trận lôi đình.
Giang Chiêu Nguyên nằm trên giường ngây thơ nhìn nàng, đơn thuần hỏi: “Muốn ta giúp gì?”
“Thì là…” Ngọc Lê Thanh ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói gì đó.
Giang Chiêu Nguyên nhíu mày, không vui nói: “Tại sao phải như vậy, ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm với nàng, chẳng lẽ nàng không tin ta sao?”
“Sao ta có thể không tin ngươi chứ.” Ngọc Lê Thanh mở to đôi mắt sáng lấp lánh mà thành khẩn nói, “Chỉ là phụ thân ta đã lớn tuổi, nếu ông ấy biết ta và ngươi... tức chết người thì không tốt.”
Giọng nói mềm mại đáp: “Nếu là yêu cầu của Thanh Thanh, vậy thì được.”
“Ngươi thật tốt!” Cuối cùng đã đợi được hắn nhả ra, Ngọc Lê Thanh vui vẻ cầm tay hắn, nắm chặt một chút liền buông ra.
Bên ngoài đình viện có nha hoàn tiến vào thu dọn sân viện, mấy người cúi đầu quét dọn, nghe thấy cửa phòng ngủ mở ra, mới tạm thời dừng công việc trên tay, cúi đầu vấn an tiểu thư.
Chờ tiểu thư đi xa, các nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng ba người đi xa, là tiểu thư và Nhược Nhược, còn có một tiểu nha hoàn, dáng người yểu điệu, chỉ nhìn bóng lưng thì cũng không nhận ra là vị tỷ muội nào.
“Có lẽ là người mới tới, đừng nhìn nữa, mau làm việc đi.”
Ra khỏi sân, Ngọc Lê Thanh cố ý chọn đường tránh người đến Ý Liễu viên, đưa mắt nhìn Giang Chiêu Nguyên đi vào, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu niên búi tóc nha hoàn đi vào trong sân, ngoái đầu lại nhìn nàng, khóe mắt mang theo vết đỏ tươi rất lâu cũng chưa hết, giống như là bị bắt nạt tàn nhẫn vậy.
Ngọc Lê Thanh đứng ở bên ngoài nhìn theo hắn, cười cười xin lỗi, nhìn thiếu niên nắm váy chạy vào trong phòng, vừa muốn cười vừa thích thú.
Đáng yêu ghê, giống như một cậu nhóc chạy trối chết vậy.
Lần này đã ủy khuất cho hắn, thế nhưng... không nghĩ tới Giang Chiêu Nguyên mặc váy lại đẹp như vậy, cũng may dáng vẻ này của hắn chỉ cho một mình nàng nhìn thấy, không bị người khác nhìn thấy.
Xuyên qua phố xá náo nhiệt, quẹo vào ngõ dân, đến trước cửa trường Tư thục, các học sinh đều đã đến, Ngọc Lê Thanh là người cuối cùng vào cửa.
Mới vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy Chu Yên bên cạnh nói châm chọc: “Sao hôm nay lại tới trễ như vậy? Chẳng lẽ là khó chia cách với tiểu tướng công của cô, hai người đúng là ân ái mà, trên đường cái cũng có thể nắm tay, không biết sau lưng sẽ dính thành như thế nào nữa.”
“Chu Yên.” Ngọc Lê Thanh quay đầu lại nghiêm túc nhìn nàng ta.
Ánh mắt nàng sắc bén, Chu Yên thu lại nụ cười, nhướng mày nói: “Thế nào, ta nói không đúng sao, cô còn muốn cãi nhau với ta à?”
Ngọc Lê Thanh lại gần nói: “Người khác không hiểu thì thôi, nhưng chắc là cô có thể hiểu ta nhỉ.”
“Ai hiểu cô chứ, nói bậy bạ gì đó.” Chu Yên cảm thấy khó hiểu, đều biết Ngọc Lê Thanh là một người thích làm loạn, không ngờ hôm nay lại trở nên thần bí cằn nhằn như thế.
Ngọc Lê Thanh nghiêng tay qua, ghé vào tai nàng ta nhỏ giọng nói: “Hắn đẹp như vậy, cô không thích sao?”
Chu Yên nhíu mày, châm chọc nói, “Hắn là một tên tiểu tử, còn không cao bằng cô, ta có thể coi trọng hắn sao?”
“Nhưng khuôn mặt hắn rất đẹp.” Ngọc Lê Thanh nghiêng đầu, ngữ khí chắc chắn.
Nghe vậy, Chu Yên nhớ lại dung mạo của tiểu thiếu niên, khuôn mặt tinh xảo trắng như tuyết kia đúng là tuyệt sắc hiếm có, bất giác đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng, “Ta không nông cạn như cô.”
“Vậy thì tốt.” Ngọc Lê Thanh thở phào nhẹ nhõm, “Ta còn tưởng rằng cô coi trọng hắn, cho nên mới ghen ghét mà bịa đặt về bọn ta.”
“Cô!” Chu Yên nhất thời nổi trận lôi đình.
7
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
