TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Phụ thân nhất định sẽ đánh chết ta

Sau một đêm mưa to, bầu trời xanh thẳm trong suốt, ngàn dặm không mây, mặt trời chậm rãi mọc lên, hơi ẩm tích tụ trên mặt đất bốc hơi biến mất trong ánh mặt trời.

Sáng sớm, đám hạ nhân trong phủ bận rộn, vào vườn thu dọn một mảnh hỗn loạn sau cơn bão tố.

Nhược Nhược đứng ở trong phòng tiến thoái lưỡng nan, ngơ ngác nhìn tiểu thư, chờ nàng giải thích, chờ một hồi lâu lại chỉ nghe thấy Ngọc Lê Thanh lắp bắp nói: “Hôm qua trời mưa, hắn bị bệnh khiến cho đầu óc hồ đồ, không biết tại sao lại tới trước cửa phòng ta, ta thấy hắn bị mưa xối đáng thương, mới để cho hắn đi vào tránh mưa.”

Lời giải thích này cũng không có vấn đề gì, Nhược Nhược biết tiểu thư có tính tình thích kích động, nhất thời choáng váng, đúng là có khả năng làm ra loại chuyện này.

Chỉ là nói đầu óc người ta nóng đến hồ đồ, cực kỳ đáng thương ở ngay trước mặt Giang công tử, thật sự là không sao sao?

Nhược Nhược vừa mới chuẩn bị nhắc nhở tiểu thư dùng từ đúng một chút, đã thấy thiếu niên ngượng ngùng mỉm cười, cằm đặt ở trên vai Ngọc Lê Thanh lắc nhẹ, thì thào nói: “Thanh Thanh, nàng thật tốt.”

Ngọc Lê Thanh nheo mắt lại, giơ tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lung tung bên cổ nàng, quay đầu nhìn hắn chằm chằm: “Ta biết ta tốt, nhưng ngươi có thể đừng ôm ta nữa không?”

Nóng muốn chết.

Thiếu niên bị bóp thành cái miệng cá vàng hồng phấn, hai má đỏ ửng càng rõ ràng hơn, ủy khuất chống lại tầm mắt Ngọc Lê Thanh, “Nhưng ta không có quần áo thay, không ôm Thanh Thanh, không phải... cho người khác nhìn thấy sao.”

Vừa nói vừa liếc mắt nhìn qua Nhược Nhược đứng cách đó không xa, lông sau lưng Nhược Nhược dựng lên, yên lặng quay đầu đi.

Ngọc Lê Thanh kéo chăn lại, đặt người lên giường, đắp chăn cho hắn, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nói: “Sợ bị nhìn thấy thì nằm trong chăn đi, không được dính lấy ta nữa.”

Giang Chiêu Nguyên đột nhiên bị đẩy lên giường, mái tóc dài của thiếu nữ trước mắt tản ra, da trắng nõn nà, từ góc nhìn từ dưới lên trên có thể nhìn thấy độ cong mơ hồ nhô lên trong cổ áo ngủ của nàng, giấu dưới lớp áo nhỏ màu trắng phấn... Khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng mà dời tầm mắt đi, đáp một tiếng, “Ừm.”

Nóng quá, miệng cũng khô.

Đáy lòng giống như có cái gì đó đốt lên.

Ngọc Lê Thanh từ trên cao nhìn thiếu niên mất tự nhiên mà dời tầm mắt, sinh lòng nghi hoặc, tiểu công tử đỏ mặt gì chứ?

Chẳng lẽ là bị nàng quở trách trước mặt nha hoàn, biết xấu hổ rồi?

Thế nhưng cuối cùng hắn cũng thành thật, Ngọc Lê Thanh đứng dậy xuống giường, được Nhược Nhược hầu hạ mặc quần áo.

Nhược Nhược ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói: “Tuy là Giang công tử vô lễ trước, nhưng sao tiểu thư có thể mở cửa cho hắn được, còn để cho người ta vào phòng, ngủ trên cùng một chiếc giường, nếu để cho lão gia biết...”

“Phụ thân nhất định sẽ đánh chết ta.” Ngọc Lê Thanh cực kỳ chột dạ, tuy rằng nàng có hơi nghịch ngợm tùy hứng, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng phạm phải sai lầm lớn.

Cho tới chuyện hôm nay, chắc là sẽ phải chịu đòn đánh đã thiếu của cả đời này.

Nghĩ tới đây, nàng mơ hồ cảm thấy đau mông. Còn chưa đánh mà đã cảm thấy đau rồi, nếu thật sự bị đánh, e rằng không phải phải nằm mười ngày nửa tháng là có thể khỏi.

Chuyện này cũng không được, nàng còn phải học quản gia nghiệp nữa, sao có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà gãy ở giữa đường chứ.

Mặc quần áo rửa mặt xong, Ngọc Lê Thanh ngồi trước gương bảo Nhược Nhược trang điểm cho nàng, bỗng nhiên nghĩ ra một cách tuyệt diệu.

7

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.