0 chữ
Chương 13
Chương 13: Suy nghĩ không chu toàn
“Đứa bé ngốc, sao ta lại nghĩ như vậy chứ.”
Ngọc Thiên Lỗi dừng bước lại nhìn về phía nàng, lo lắng nói: “Bên ngoài đủ mọi loại người, ngư long hỗn tạp, trên thương trường càng là vô số lòng dạ, một nữ tử như con làm sao có thể ứng phó được, phải chịu rất nhiều khổ sở.”
Ông khuyên nhủ: “Chúng ta có bạc, không lo ăn mặc, con lại có một hôn sự tốt, cần gì phải nhúng tay vào những chuyện phiền lòng này, ta chỉ cần con vui vẻ là được rồi.”
Nếu như cô nương nhà bách tính đầu húi cua có tính tình mạnh mẽ hào phóng, làm ăn buôn bán nhỏ ở trên đường cũng là chuyện bình thường.
Nhưng những sản nghiệp này của Ngọc gia, chỉ riêng nữ công nhân dệt vải đã có gần trăm người, chớ nói chi là người làm thuê trong phường nhuộm, đa phần đều là người cũ có kinh nghiệm thuần thục, tiểu cô nương như Ngọc Lê Thanh, làm sao có thể trấn áp được bọn họ.
Ngọc Thiên Lỗi một lòng vì con gái, không đành lòng để cho nàng chịu khổ.
Nghe phụ thân nói nhiều như vậy, Ngọc Lê Thanh có hơi sợ, nhưng vẫn không chịu lùi bước.
Nàng kéo cánh tay phụ thân, ủy khuất nói: “Con biết phụ thân lo lắng cho con, nhưng phụ thân bảo vệ con tốt như vậy, cực khổ gì con cũng chưa từng chịu, vậy một ngày nào đó con rời khỏi phụ thân, lẻ loi một mình phải làm sao đây?”
“Sao có thể chứ, cho dù không có ta, thì còn có Giang công tử mà, ta thấy hắn là người đáng để phó thác.”
Trong mắt Ngọc Lê Thanh lóe lệ, “Phụ thân, người chẳng qua mới quen hắn có một ngày, sao có thể hiểu rõ bản tính của hắn, lỡ như hắn thay đổi tính tình, vậy thì con gái có thể dựa vào ai đây?”
Cuối cùng, Ngọc Thiên Lỗi trầm mặc.
Ông đã chịu rất nhiều khổ cực, vất vả lắm mới chống đỡ được, trải qua những ngày tốt lành, thê tử kết tóc lại... chỉ để lại hai cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Ông vẫn muốn lót đường cho con gái, để cho nàng sống an ổn qua ngày, không cần chịu khổ vất vả, nhưng không nghĩ đến sắp xếp của mình cũng không phải lúc nào cũng là không một khe hở. Nếu có biến số, sau này con gái vẫn sẽ chịu khổ.
Rất lâu sau, Ngọc Thiên Lỗi mới nói: “Thì ra là ta suy nghĩ không chu toàn.”
Nhìn Ngọc Lê Thanh vội vàng muốn học tập xử lý gia nghiệp, Ngọc Thiên Lỗi nghĩ tới thê tử đã qua đời, nếu như bà ấy còn sống, chắc chắn sẽ ủng hộ con gái.
Thanh Nhi đột nhiên sinh ra tâm tư quản lý gia nghiệp, chẳng lẽ Uyển Uyển trên trời có linh thiêng muốn nói cho ông biết chuyện gì sao?
Hai cha con đi dạo dưới ánh trăng.
Đêm hè rút đi sự khô nóng của ban ngày, gió mát ẩm ướt thổi tới từ hồ sen, nỗi lòng nôn nóng bất an bị tiếng nước róc rách trấn an, dần dần bình tĩnh lại.
Đi tới ngã rẽ, Ngọc Thiên Lỗi dừng bước, “Sắc trời không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”
Ngọc Lê Thanh không cam lòng buông cánh tay phụ thân ra, thử hỏi: “Vậy con muốn xử lý chuyện sản nghiệp...”
Ngọc Thiên Lỗi mỉm cười đáp: “Ta sẽ suy nghĩ.”
Nghe thấy phụ thân đã buông tay, Ngọc Lê Thanh lộ vẻ vui mừng, “Thật sao? Phụ thân sẽ không gạt con chứ?”
Ngọc Thiên Lỗi nhẹ nhàng xoa đỉnh tóc của nàng, “Chỉ là còn phải chuẩn bị một khoảng thời gian, tùy tiện đưa một tiểu cô nương như con qua đó, hạ nhân sẽ sinh lòng bất mãn.”
Nghe vậy, Ngọc Lê Thanh tin chắc là phụ thân đã thật lòng hứa để cho nàng quản lý gia nghiệp, vui vẻ đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Cám ơn phụ thân! Cám ơn phụ thân!”
Ngọc Thiên Lỗi vui mừng cười, “Được rồi, mau về ngủ đi, ngày mai còn phải đến Tư thục.”
“Vâng, phụ thân cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Hai người tách ra ở ngã rẽ.
Không ai chú ý tới nơi yên tĩnh cách đó không xa, có người đứng trong bóng tối, nương theo cây xanh che chắn, yên lặng nhìn chăm chú vào hai cha con Ngọc gia.
Ánh trăng nhu hòa chiếu ở dưới chân thiếu niên, mặt mày dưới trán trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, trên mặt không có biểu cảm, thẳng đến khi thiếu nữ rời khỏi tầm mắt của hắn, mới không nỡ mà khôi phục tinh thần.
Ngọc Thiên Lỗi dừng bước lại nhìn về phía nàng, lo lắng nói: “Bên ngoài đủ mọi loại người, ngư long hỗn tạp, trên thương trường càng là vô số lòng dạ, một nữ tử như con làm sao có thể ứng phó được, phải chịu rất nhiều khổ sở.”
Ông khuyên nhủ: “Chúng ta có bạc, không lo ăn mặc, con lại có một hôn sự tốt, cần gì phải nhúng tay vào những chuyện phiền lòng này, ta chỉ cần con vui vẻ là được rồi.”
Nếu như cô nương nhà bách tính đầu húi cua có tính tình mạnh mẽ hào phóng, làm ăn buôn bán nhỏ ở trên đường cũng là chuyện bình thường.
Nhưng những sản nghiệp này của Ngọc gia, chỉ riêng nữ công nhân dệt vải đã có gần trăm người, chớ nói chi là người làm thuê trong phường nhuộm, đa phần đều là người cũ có kinh nghiệm thuần thục, tiểu cô nương như Ngọc Lê Thanh, làm sao có thể trấn áp được bọn họ.
Nghe phụ thân nói nhiều như vậy, Ngọc Lê Thanh có hơi sợ, nhưng vẫn không chịu lùi bước.
Nàng kéo cánh tay phụ thân, ủy khuất nói: “Con biết phụ thân lo lắng cho con, nhưng phụ thân bảo vệ con tốt như vậy, cực khổ gì con cũng chưa từng chịu, vậy một ngày nào đó con rời khỏi phụ thân, lẻ loi một mình phải làm sao đây?”
“Sao có thể chứ, cho dù không có ta, thì còn có Giang công tử mà, ta thấy hắn là người đáng để phó thác.”
Trong mắt Ngọc Lê Thanh lóe lệ, “Phụ thân, người chẳng qua mới quen hắn có một ngày, sao có thể hiểu rõ bản tính của hắn, lỡ như hắn thay đổi tính tình, vậy thì con gái có thể dựa vào ai đây?”
Cuối cùng, Ngọc Thiên Lỗi trầm mặc.
Ông đã chịu rất nhiều khổ cực, vất vả lắm mới chống đỡ được, trải qua những ngày tốt lành, thê tử kết tóc lại... chỉ để lại hai cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Rất lâu sau, Ngọc Thiên Lỗi mới nói: “Thì ra là ta suy nghĩ không chu toàn.”
Nhìn Ngọc Lê Thanh vội vàng muốn học tập xử lý gia nghiệp, Ngọc Thiên Lỗi nghĩ tới thê tử đã qua đời, nếu như bà ấy còn sống, chắc chắn sẽ ủng hộ con gái.
Thanh Nhi đột nhiên sinh ra tâm tư quản lý gia nghiệp, chẳng lẽ Uyển Uyển trên trời có linh thiêng muốn nói cho ông biết chuyện gì sao?
Hai cha con đi dạo dưới ánh trăng.
Đêm hè rút đi sự khô nóng của ban ngày, gió mát ẩm ướt thổi tới từ hồ sen, nỗi lòng nôn nóng bất an bị tiếng nước róc rách trấn an, dần dần bình tĩnh lại.
Ngọc Lê Thanh không cam lòng buông cánh tay phụ thân ra, thử hỏi: “Vậy con muốn xử lý chuyện sản nghiệp...”
Ngọc Thiên Lỗi mỉm cười đáp: “Ta sẽ suy nghĩ.”
Nghe thấy phụ thân đã buông tay, Ngọc Lê Thanh lộ vẻ vui mừng, “Thật sao? Phụ thân sẽ không gạt con chứ?”
Ngọc Thiên Lỗi nhẹ nhàng xoa đỉnh tóc của nàng, “Chỉ là còn phải chuẩn bị một khoảng thời gian, tùy tiện đưa một tiểu cô nương như con qua đó, hạ nhân sẽ sinh lòng bất mãn.”
Nghe vậy, Ngọc Lê Thanh tin chắc là phụ thân đã thật lòng hứa để cho nàng quản lý gia nghiệp, vui vẻ đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Cám ơn phụ thân! Cám ơn phụ thân!”
Ngọc Thiên Lỗi vui mừng cười, “Được rồi, mau về ngủ đi, ngày mai còn phải đến Tư thục.”
“Vâng, phụ thân cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Hai người tách ra ở ngã rẽ.
Không ai chú ý tới nơi yên tĩnh cách đó không xa, có người đứng trong bóng tối, nương theo cây xanh che chắn, yên lặng nhìn chăm chú vào hai cha con Ngọc gia.
Ánh trăng nhu hòa chiếu ở dưới chân thiếu niên, mặt mày dưới trán trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, trên mặt không có biểu cảm, thẳng đến khi thiếu nữ rời khỏi tầm mắt của hắn, mới không nỡ mà khôi phục tinh thần.
7
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
