0 chữ
Chương 43
Chương 43
Trần thị nghe cha Phạm còn lải nhải chuyện cũ, liếc xéo: “Ngươi mà lo làm xong phòng tân hôn đàng hoàng, ta còn khen ngươi một câu ra trò đấy.”
Cha Phạm vênh mặt: “Ngươi đừng coi thường ta, hôm qua ta uống rượu với Vương huynh đệ, hắn hào sảng lắm, nói sẽ đóng cho ta một bộ giường với bàn trang điểm mới.”
Trần thị thấy ông khoe khoang thì vội níu áo hỏi: “Vương thợ mộc chịu làm giúp chúng ta thật à? Giá có chát không đấy?”
Cha Phạm lè nhè: “Ngươi lo gì, ta với hắn thân thế, hắn dám chặt chém ta à.”
Trần thị bán tín bán nghi, trong bụng thầm nhủ một đám sâu rượu, tin sao nổi.
Đêm ấy, cả nhà đóng cửa, quây quần ăn một bữa thật ngon lành.
Cha Phạm vốn định dặn Trần thị chừa lại con cá, đựng đĩa mang sang cho đại ca nhi, nhưng ngó cái nồi còn không được mấy miếng, nhà lại lâu lắm mới thấy miếng thịt, thôi thì thôi vậy.
Cơm nước xong, nhân lúc cả nhà dọn dẹp bếp núc, chăn bò, Khang Hòa theo lời hẹn, sang xem thương tích cho Phạm Cảnh.
Y cũng không để ai trong nhà biết, tự giấu đi, may mà vết thương quả đã khá hơn nhiều.
Khang Hòa dặn dò mấy câu, bảo y cố tịnh dưỡng cho hẳn, kẻo dây dưa rồi chậm trễ đủ thứ.
Ở lại phòng Phạm Cảnh một lát, hai người cùng dọn sẵn mấy thứ cần mang lên núi, rồi Khang Hòa mới quay lại phòng tạp.
Vừa bước vào, hắn mới phát hiện cái giường nhỏ dựng tạm hôm trước đã bị dẹp mất, đứng đực ra.
“Phòng này rộng, nhưng cửa sổ lâu ngày bị dột gió, mấy hôm nay nói sửa mà chưa kịp, chờ dọn dẹp xong làm phòng tân hôn cho hai đứa. Giờ thời tiết lạnh rồi, ngủ ở đây coi chừng cảm phong hàn đấy!”
Trần thị thấy Khang Hòa ăn xong là sang phòng Phạm Cảnh, cả nhà đều mặc định hai người sẽ ngủ chung, không ai nói gì.
Đến cả cha Phạm vốn cứ đòi tách phòng cũng không phản đối nữa, bị bát canh cá của Khang Hòa dỗ ngon lành, càng lúc càng hài lòng với chàng rể này, uống vài hớp rượu là đã mơ tới chuyện bồng cháu.
Huống hồ hai người đã cùng lên núi ở chung bao ngày, về nhà lại làm bộ kiểu cách làm gì.
Không ngờ, người ta vẫn cứ muốn mỗi người ngủ một nơi.
Khang Hòa nghe Trần thị nói thế, cứng họng, bèn kiếm cớ: “Ta ngủ không yên, giường của Đại Cảnh nhỏ, không để hắn cũng bị lạnh được.”
Trần thị nghe xong, trong lòng hồ nghi.
Giường Đại Cảnh tuy nhỏ thật, hai người vốn to con, chen nhau cũng chật, nhưng người ta vẫn nói giường vợ chồng càng nhỏ càng tình thâm, lưng kề lưng, chân kề chân mới tình nghĩa.
Bà đoán hai đứa còn đang giận dỗi vì chuyện tiểu tử họ Tần.
Trần thị không muốn để hai đứa ôm hận qua đêm, liền nói: “Ta lấy thêm cho ngươi tấm đệm nữa, hai đứa mỗi người đắp riêng, còn sợ ai giành chăn chắc? Cứ chịu khó một đêm, cha ngươi đã nói sẽ nhờ Vương thợ mộc đóng giường lớn rồi, sau này tha hồ mà ngủ.”
Dứt lời, không đợi Khang Hòa nói thêm, bà đã lạch cạch mở tủ tìm đệm.
Khang Hòa muốn ngăn cũng không kịp.
Chẳng bao lâu sau, bà ôm đệm đến trước cửa phòng Phạm Cảnh, cười gượng với người ra mở cửa.
Phạm Cảnh không hỏi cũng biết là chuyện gì, chỉ yên lặng nhận, để hắn vào.
Còn Khang Hòa thì thấy xấu hổ quá đỗi.
Dẫu trước ở lều gỗ trên núi cũng ngủ chung, nhưng căn phòng riêng tư ở Phạm gia vẫn khác.
“Ta… ta ngủ ngay chỗ cửa, trải đệm đất cũng được.”
Phạm Cảnh chỉ thản nhiên đáp: “Ngươi muốn trải đâu thì trải.”
Dù sao trên giường cũng không đủ cho hai người, trừ phi lấy dây trói hai đứa lại.
Phòng Phạm Cảnh không đón nắng, lạnh hơn phòng ngoài, ngủ đất không ấm bằng trên núi.
Y gỡ ga trải giường, rút tấm đệm mây thủ công lót dưới ra, rồi lấy tấm da gấu treo tường đưa cho Khang Hòa, rồi ra ngoài.
Khang Hòa không rõ y đi đâu, bèn tìm góc trải đệm thật nhanh.
Chẳng mấy chốc Phạm Cảnh trở lại, tay xách theo một lò than nhỏ, đặt bên cạnh hắn.
Đêm ở thôn yên tĩnh hơn hẳn núi rừng, thanh bình dịu dàng.
Nến tắt, gian phòng cũng im ắng.
Khang Hòa nằm trên đất, dưới lưng là da gấu mềm mại, bên cạnh còn có lò than ấm áp, ấm đến lạ.
Hắn cọ cọ bàn chân trên da gấu, trong bụng thầm nghĩ: Phạm Cảnh ngay cả da gấu y còn không nỡ dùng, vậy mà lại đưa cho ta, y thật tốt quá đi thôi~
Khang Hòa chưa buồn ngủ, trong đầu lại chợt nhớ tới tiểu lang nhà họ Tần ban sáng…
Phạm Cảnh không hề nhắc tới chuyện tiểu lang họ Tần, nhưng giờ nghĩ lại, Khang Hòa thấy hình như mình đã oan cho y rồi.
Hai người họ hẳn là không có gì, ít nhất Phạm Cảnh chắc chắn không có ý gì với cái tiểu tử họ Tần kia.
Nghĩ mà xem, nếu y thật sự còn vương vấn tiểu lang Tần gia, thì sao lại từ chối cây cung hắn ta đưa, rõ ràng y vốn thích mấy thứ đó mà.
Tiểu lang họ Tần bây giờ cũng chỉ sống lủi thủi một mình, qua chuyện trước kia, chắc tâm khí cũng không còn cao ngạo như xưa. Nếu Phạm Cảnh còn chút lòng dạ, chưa chừng chuyện cũng thành được, thế thì sao hôm nay y lại để tiểu tử kia thất vọng mà về?
Nghĩ thông suốt, lòng Khang Hòa cũng thoáng ra hẳn.
Trong bụng hắn thầm tính toán, sau này khi tay hắn có dư dả rồi, nhất định phải mua cho Phạm Cảnh cây cung tốt hơn, còn phải đặt ở lò rèn con dao vừa tay hơn cho y… Nghĩ đến đây, lại không nhịn được thở dài một hơi.
Sao hắn lại hồ đồ đi nói với Phạm Cảnh chuyện muốn rời đi chứ… Trong lòng Khang Hòa tự nhiên bực bội với chính mình.
Nhưng cũng đâu hẳn hắn tự miệng nói ra, rõ là Phạm Cảnh quá tinh, tự phát hiện ra thôi.
Hắn lại thật thà, không giỏi chối cãi, vậy là cứ thế mà thừa nhận.
Nếu khi đó hắn không nhận, thì…
Khang Hòa xoay người, ánh mắt rơi trên giường Phạm Cảnh.
Nếu không nhận, y sẽ thử chấp nhận hắn chăng? Sẽ coi hắn như phu lang mà đối đãi, rồi hai người cùng nhau bước tiếp con đường này ư?
Khang Hòa không biết, hắn không biết những chuyện chưa từng xảy ra ấy sẽ ra sao.
Nhưng giờ khắc này, trong lòng hắn lại rõ ràng và chắc chắn một điều.
Cha Phạm vênh mặt: “Ngươi đừng coi thường ta, hôm qua ta uống rượu với Vương huynh đệ, hắn hào sảng lắm, nói sẽ đóng cho ta một bộ giường với bàn trang điểm mới.”
Trần thị thấy ông khoe khoang thì vội níu áo hỏi: “Vương thợ mộc chịu làm giúp chúng ta thật à? Giá có chát không đấy?”
Cha Phạm lè nhè: “Ngươi lo gì, ta với hắn thân thế, hắn dám chặt chém ta à.”
Trần thị bán tín bán nghi, trong bụng thầm nhủ một đám sâu rượu, tin sao nổi.
Đêm ấy, cả nhà đóng cửa, quây quần ăn một bữa thật ngon lành.
Cha Phạm vốn định dặn Trần thị chừa lại con cá, đựng đĩa mang sang cho đại ca nhi, nhưng ngó cái nồi còn không được mấy miếng, nhà lại lâu lắm mới thấy miếng thịt, thôi thì thôi vậy.
Y cũng không để ai trong nhà biết, tự giấu đi, may mà vết thương quả đã khá hơn nhiều.
Khang Hòa dặn dò mấy câu, bảo y cố tịnh dưỡng cho hẳn, kẻo dây dưa rồi chậm trễ đủ thứ.
Ở lại phòng Phạm Cảnh một lát, hai người cùng dọn sẵn mấy thứ cần mang lên núi, rồi Khang Hòa mới quay lại phòng tạp.
Vừa bước vào, hắn mới phát hiện cái giường nhỏ dựng tạm hôm trước đã bị dẹp mất, đứng đực ra.
“Phòng này rộng, nhưng cửa sổ lâu ngày bị dột gió, mấy hôm nay nói sửa mà chưa kịp, chờ dọn dẹp xong làm phòng tân hôn cho hai đứa. Giờ thời tiết lạnh rồi, ngủ ở đây coi chừng cảm phong hàn đấy!”
Trần thị thấy Khang Hòa ăn xong là sang phòng Phạm Cảnh, cả nhà đều mặc định hai người sẽ ngủ chung, không ai nói gì.
Huống hồ hai người đã cùng lên núi ở chung bao ngày, về nhà lại làm bộ kiểu cách làm gì.
Không ngờ, người ta vẫn cứ muốn mỗi người ngủ một nơi.
Khang Hòa nghe Trần thị nói thế, cứng họng, bèn kiếm cớ: “Ta ngủ không yên, giường của Đại Cảnh nhỏ, không để hắn cũng bị lạnh được.”
Trần thị nghe xong, trong lòng hồ nghi.
Giường Đại Cảnh tuy nhỏ thật, hai người vốn to con, chen nhau cũng chật, nhưng người ta vẫn nói giường vợ chồng càng nhỏ càng tình thâm, lưng kề lưng, chân kề chân mới tình nghĩa.
Bà đoán hai đứa còn đang giận dỗi vì chuyện tiểu tử họ Tần.
Dứt lời, không đợi Khang Hòa nói thêm, bà đã lạch cạch mở tủ tìm đệm.
Khang Hòa muốn ngăn cũng không kịp.
Chẳng bao lâu sau, bà ôm đệm đến trước cửa phòng Phạm Cảnh, cười gượng với người ra mở cửa.
Phạm Cảnh không hỏi cũng biết là chuyện gì, chỉ yên lặng nhận, để hắn vào.
Còn Khang Hòa thì thấy xấu hổ quá đỗi.
Dẫu trước ở lều gỗ trên núi cũng ngủ chung, nhưng căn phòng riêng tư ở Phạm gia vẫn khác.
“Ta… ta ngủ ngay chỗ cửa, trải đệm đất cũng được.”
Phạm Cảnh chỉ thản nhiên đáp: “Ngươi muốn trải đâu thì trải.”
Dù sao trên giường cũng không đủ cho hai người, trừ phi lấy dây trói hai đứa lại.
Phòng Phạm Cảnh không đón nắng, lạnh hơn phòng ngoài, ngủ đất không ấm bằng trên núi.
Y gỡ ga trải giường, rút tấm đệm mây thủ công lót dưới ra, rồi lấy tấm da gấu treo tường đưa cho Khang Hòa, rồi ra ngoài.
Khang Hòa không rõ y đi đâu, bèn tìm góc trải đệm thật nhanh.
Chẳng mấy chốc Phạm Cảnh trở lại, tay xách theo một lò than nhỏ, đặt bên cạnh hắn.
Đêm ở thôn yên tĩnh hơn hẳn núi rừng, thanh bình dịu dàng.
Nến tắt, gian phòng cũng im ắng.
Khang Hòa nằm trên đất, dưới lưng là da gấu mềm mại, bên cạnh còn có lò than ấm áp, ấm đến lạ.
Hắn cọ cọ bàn chân trên da gấu, trong bụng thầm nghĩ: Phạm Cảnh ngay cả da gấu y còn không nỡ dùng, vậy mà lại đưa cho ta, y thật tốt quá đi thôi~
Khang Hòa chưa buồn ngủ, trong đầu lại chợt nhớ tới tiểu lang nhà họ Tần ban sáng…
Phạm Cảnh không hề nhắc tới chuyện tiểu lang họ Tần, nhưng giờ nghĩ lại, Khang Hòa thấy hình như mình đã oan cho y rồi.
Hai người họ hẳn là không có gì, ít nhất Phạm Cảnh chắc chắn không có ý gì với cái tiểu tử họ Tần kia.
Nghĩ mà xem, nếu y thật sự còn vương vấn tiểu lang Tần gia, thì sao lại từ chối cây cung hắn ta đưa, rõ ràng y vốn thích mấy thứ đó mà.
Tiểu lang họ Tần bây giờ cũng chỉ sống lủi thủi một mình, qua chuyện trước kia, chắc tâm khí cũng không còn cao ngạo như xưa. Nếu Phạm Cảnh còn chút lòng dạ, chưa chừng chuyện cũng thành được, thế thì sao hôm nay y lại để tiểu tử kia thất vọng mà về?
Nghĩ thông suốt, lòng Khang Hòa cũng thoáng ra hẳn.
Trong bụng hắn thầm tính toán, sau này khi tay hắn có dư dả rồi, nhất định phải mua cho Phạm Cảnh cây cung tốt hơn, còn phải đặt ở lò rèn con dao vừa tay hơn cho y… Nghĩ đến đây, lại không nhịn được thở dài một hơi.
Sao hắn lại hồ đồ đi nói với Phạm Cảnh chuyện muốn rời đi chứ… Trong lòng Khang Hòa tự nhiên bực bội với chính mình.
Nhưng cũng đâu hẳn hắn tự miệng nói ra, rõ là Phạm Cảnh quá tinh, tự phát hiện ra thôi.
Hắn lại thật thà, không giỏi chối cãi, vậy là cứ thế mà thừa nhận.
Nếu khi đó hắn không nhận, thì…
Khang Hòa xoay người, ánh mắt rơi trên giường Phạm Cảnh.
Nếu không nhận, y sẽ thử chấp nhận hắn chăng? Sẽ coi hắn như phu lang mà đối đãi, rồi hai người cùng nhau bước tiếp con đường này ư?
Khang Hòa không biết, hắn không biết những chuyện chưa từng xảy ra ấy sẽ ra sao.
Nhưng giờ khắc này, trong lòng hắn lại rõ ràng và chắc chắn một điều.
6
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
