TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42

Hắn mơ màng nhìn y, giọng lười nhác: “Cái cung mới dùng có được không?”

Phạm Cảnh cau mày: “Đâu ra cung mới?”

“Tiểu lang của Tướng tài không phải mới đưa ngươi một cây sao? Ta đây ngoại đạo, nhìn qua cũng thấy xài ngon lắm kìa.”

Phạm Cảnh nghe ra trong giọng Khang Hòa đầy mùi vị quái đản, y liếc hắn một cái, không buồn tranh luận, cúi đầu định quay về phòng mình.

Khang Hòa lại đứng bật dậy bám theo, cố làm ra vẻ ngây ngô: “Tướng tài đó là ai vậy?”

Phạm Cảnh đáp cụt lủn: “Thợ săn.”

“Thợ săn gì mà thân với ngươi đến thế?”

Phạm Cảnh dừng chân, nhíu mày hỏi: “Ngươi hỏi nhiều vậy làm chi?”

Một câu kia hỏi đến nỗi Khang Hòa cứng họng, nghẹn lời.

“Chuyện của ta, đến hỏi cũng không được sao?”

Phạm Cảnh liếc hắn, thản nhiên: “Trước kia từng thân thiết.”

Nghe được câu trả lời, Khang Hòa im lặng một chốc, mấy lời muốn nói trượt một vòng trong cổ họng, suýt nữa bật ra lại nuốt xuống.

“Ngươi muốn ta đi, chính là để ta sớm dọn chỗ cho hắn?”

Phạm Cảnh cau mày sâu hơn, thật không hiểu hắn đào đâu ra mấy lời quàng xiên này.

Hắn hỏi gì, y còn nể tình mà đáp, không qua người càng hỏi càng vô lý.

Phạm Cảnh thật sự không buồn nói nữa, chỉ buông một câu: “Ngươi nói lắm quá rồi đấy.”

Dứt lời, y dứt khoát quay vào phòng, còn tiện tay đóng sập cửa lại.

Cửa không cài then, chỉ đẩy nhẹ là vào được. Nhưng Khang Hòa lại đứng sững ngoài cửa, không bám theo.

Trong bụng hắn chua xót người ta đến trả lời cũng lười trả lời, còn không phải đã rõ ràng ý rồi sao, còn mặt dày mày dạn mà hỏi han làm gì.

Càng nghĩ càng thấy dở hơi, thôi thì gom đủ tiền sớm sớm mà đi, càng đi xa càng tốt, khỏi vướng mắt y là xong.

Phạm Cảnh ở trong phòng, mãi không thấy Khang Hòa bước vào, chỉ nghe tiếng bước chân dần xa, lông mày y càng siết lại.

Trong bụng y thật sự không hiểu, chuyện của y, liên quan gì đến một kẻ đang bận rộn tích tiền để đi? Vậy mà lại giận dỗi cái nỗi gì?

Đêm xuống, Khang Hòa xẻ cá, rửa rau, trong bếp bận rộn vô cùng.

Trần thị nhìn hắn làm cá thái rau thuần thục, đến mắt cũng tròn xoe.

Bà buộc váy, dứt khoát xuống bếp phụ tay.

Tới khi đêm hẳn, trong bếp đã dậy mùi chua cay hấp dẫn, Khang Hòa làm một nồi cá kho dưa cải thơm lừng.

Ở ngoài chuồng lợn, Phạm Thủ Lâm ngửi thấy mùi, lập tức quăng cả thùng cám, chạy ra bếp dòm ba bốn bận.

“Cũng là dưa cải mà sao ngươi làm thơm dữ vậy?”

Trần thị nhìn nồi cá sôi ùng ục, hương thơm chua chua kí©h thí©ɧ nước miếng: “Làm món cá dưa thì quan trọng nhất là ninh nước. Dưa cải xào qua mới ra vị.”

“Ngươi nấu ngon vậy, không trách Khang bếp gia nổi danh.”

Khang Hòa chỉ cười cười: “Ta không ra gì, học được dăm ba phần, đủ để nhà ăn nóng bụng thôi.”

Phạm Thủ Lâm đứng sát bên bếp, nghĩ lát nữa phải bày thêm bình rượu ra mới hợp món.

Nghe Trần thị khen mãi, ông cũng góp lời: “Ta thấy mấy nhà bếp thuê còn chưa ngon bằng ngươi.”

Hai nha đầu cũng bám quanh Khang Hòa chạy tới chạy lui, lúc thì đưa lọ muối, lúc lại bưng chậu đất.

Bếp rộn ràng tiếng cười, trong phòng Phạm Cảnh cũng nghe rõ mồn một.

Y đi ra, liếc thấy Khang Hòa nói cười bằng giọng quê không mấy trơn tru, vậy mà lại hòa hợp với cả nhà đến thế.

Phạm Cảnh đứng trong phòng một lúc, không ai bắt chuyện với y.

Người nhà thôi cũng đành, vốn y ít nói, cả nhà có rảnh cũng không ai đến gần y.

Nhưng đến cả cái kẻ ngày thường líu lo nhất, giờ cũng làm như không thấy y.

“Đống quần áo mang từ núi về, để đâu rồi?”

Phạm Cảnh bỗng mở miệng, cả gian bếp lập tức im bặt, mọi ánh mắt dồn hết về y.

Thực ra từ lúc y bước vào bếp, Khang Hòa đã thấy.

Có điều hắn đã quyết, không thèm để tâm hắn nữa lời này hắn không nói chơi, hắn cũng không muốn làm con chó nhỏ cứ bám ống quần người ta mãi.

Khang Hòa chỉ rắc thêm nắm hành lá, giọng lãnh đạm: “Sao?”

“Giặt luôn.”

Khang Hòa ngước mắt, ánh mắt lóe lên: “Ngươi muốn giặt quần áo?”

“Giặt sớm phơi sớm mới kịp khô.”

Y… y có ý gì đây? Tay còn chưa lành mà lại định giặt đồ cho hắn?

Khang Hòa không tự chủ được, lông mày càng nhướng càng cao.

Chưa đợi hắn đáp lời, Xảo Nhi đã nhanh miệng: “Đại ca nhi đưa y phục cho bọn ta đi, ta với nhị tỷ sẽ giặt cho ca ca phu. Trong hộp còn có cả bồ kết mới đấy!”

Khang Hòa vội xua tay: “Y phục núi rừng, bẩn lắm. Sao lại để hai tiểu nha đầu các ngươi giặt.”

Trần thị lại nghiêng về phía hai nha đầu: “Không sao đâu, trong nhà y phục vẫn đều do hai nha đầu giặt cả. Hai đứa các ngươi vất vả cả ngày ở núi, mấy việc vặt này để các con bé làm là phải.”

Đại khái thấy giành giặt cũng không giành nổi, Phạm Cảnh không nói gì, xoay người ra ngoài.

Thấy vậy, Khang Hòa cuống quýt quăng luôn cái xẻng, lon ton đuổi theo.

Hắn cúi giọng: “Cánh tay ngươi còn chưa lành, giặt gì mà giặt. Để ta giặt cho. Y phục của ngươi cũng để ta lo.”

Phạm Cảnh nghe vậy, không đáp, nhưng sắc mặt đã bớt lạnh.

Một lúc sau mới thấp giọng: “Cánh tay cũng coi như dùng được rồi.”

“Làm sao mà khỏi nhanh thế được. Ăn xong ta xem cho.”

“Ừm.”

Phạm Cảnh không nổi giận, chỉ khẽ ừ một tiếng.

Trong bếp, Trần thị dài cổ nhìn hai người vừa nói vừa đi vào phòng, mới thở phào: “Ngươi nhìn gì chứ, cá gần chín rồi kìa, hai nha đầu đói rã ruột rồi.”

“Chỉ lo ăn, không xem đại ca nhi với Khang tam lang hòa thuận chưa kìa. Ngươi không biết sáng nay tiểu tử nhà họ Tần đến tìm đại ca nhi, lại để Khang Hòa nhìn thấy, hai người cả buổi chiều không nói câu nào đấy.”

Trần thị lườm: “Cái dạng con rể ngoan thế này, mà hắn còn không thèm thì tính sao?”

Cha Phạm nghe vậy cũng nổi cáu: “Tiểu tử nhà họ Tần còn dám tới à, hắn không biết đại ca nhi đã thành gia rồi sao?”

Lại lầm bầm: “Ta đã bảo phải làm hẳn bữa rượu ra mắt, cứ lén lén lút lút thành thân, người ngoài nào hay biết gì đâu.”

5

0

1 tháng trước

7 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.