TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4: Xiềng xích được lót nhung

Phó Cảnh Minh bước từng bước chậm rãi về phía Vệ Đoan Ny, mỗi bước chân như đạp thẳng vào l*иg ngực cô, khiến nhịp tim cô loạn nhịp không kiểm soát.

Bàn tay hắn đưa ra, lòng bàn tay mở ra như đang chờ cô trao lại thứ không thuộc về mình.

Điện thoại trong tay Vệ Đoan Ny bỗng nặng như đá, Vệ Đoan Ny cắn chặt môi, áp lực đè nén khiến cả người cô lạnh toát.

Phó Cảnh Minh nhận lấy điện thoại, không rời mắt khỏi cô trong suốt quá trình.

Sau khi kiểm tra, Phó Cảnh Minh dễ dàng nhận ra chủ nhân của số điện thoại kia, hắn cười lạnh, giọng trầm xuống: “Hóa ra Ny Ny thuộc số điện thoại của hắn ta?”

Vệ Đoan Ny giật mình, cơ thể theo phản xạ lùi về sau một chút nhưng cánh tay hắn đã nhanh hơn chống lên mép giường, vây lấy cô trong một khoảng không hẹp chỉ có hương nước trên người hắn và nhịp thở dồn dập của chính cô.

Hơi thở Phó Cảnh Minh phả lên da cô, nóng rực nhưng không đủ để xua đi cái lạnh chạy dọc sống lưng Vệ Đoan Ny.

Vệ Đoan Ny biết cô còn không lấy lòng, dỗ người đàn ông này thì cô sẽ rất thảm.

“Chồng, không có, em chỉ là muốn hỏi về tuần lễ thời trang ở Pháp.”

Phó Cảnh Minh đương nhiên nhận ra chiêu trò của cô, cứ hễ có chuyện sẽ mềm mỏng, dùng chút thủ đoạn yếu đuối lấy lòng hắn.

Phó Cảnh Minh trước đây hay lúc này đều không bị lừa nhưng lúc trước hắn cũng xem là diễn cùng cô nhưng hiện tại hắn không muốn diễn nữa.

“Ny Ny, em đã hứa không liên lạc với hắn ta nữa, xem ra vẫn là lừa anh.”

“Không phải, Cảnh Minh, thật sự chỉ là công việc.”

Vệ Đoan Ny mím môi, thấy hắn vẫn im lặng dùng loại ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô thì giọng nhỏ dần như đang nhận lỗi.

“Em sai rồi, thật sự sai rồi. Cảnh Minh, đừng tức giận.”

Nước mắt rưng rưng nơi khóe mi, cô ngẩng đầu nhìn hắn, mong manh yếu đuối như một con chim nhỏ sắp bị vứt bỏ.

Nhưng Phó Cảnh Minh không lập tức dịu lại như mọi lần, hắn không còn muốn bị những chiêu trò đó dẫn dắt nữa.

Hắn cúi người, sát đến mức cô gần như không còn đường lui, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang bên tai cô.

“Từ giờ trở đi, em không cần phải nghĩ gì cả. Công việc, sự tự do, người em muốn gặp, anh sẽ định đoạt hết. Em chỉ cần làm một việc.”

Cô nín thở, hỏi: “Là việc gì?”

“Ngoan.”

Chữ “ngoan” từ miệng Phó Cảnh Minh không đơn giản là một yêu cầu, đó là sự tuyên bố chủ quyền, là xiềng xích được lót nhung.

Ánh mắt hắn nhìn cô lúc này sâu thẳm, chiếm hữu, lạnh lùng nhưng lại mang theo sự quyết tuyệt không thể lay chuyển.

Vệ Đoan Ny rốt cuộc cũng cúi đầu, đôi vai nhỏ khẽ run lên.

Cô không trả lời ngay mà chỉ chậm rãi nhích người tới, vùi đầu vào ngực hắn như một động tác đầu hàng, giọng cô nghèn nghẹn, nhỏ như gió thoảng.

“Chồng, Ny Ny hứa sẽ ngoan.”

Phó Cảnh Minh cúi xuống, vòng tay siết lấy cô, như thưởng cho sự biết điều ấy, hắn hôn lên mái tóc cô, động tác nhẹ như vuốt ve.

11

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.