TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Tìm cách trốn thoát

Phó Cảnh Minh dày vò Vệ Đoan Ny rất lâu, đến mức cô phải khóc lóc xin tha mới thoả hiệp dừng lại.

Vệ Đoan Ny nằm trên giường, ánh mắt mơ màng với đôi mi còn run rẩy ươn ướt như cánh bướm dưới mưa, cô tội nghiệp nằm cuộn tròn trong chăn.

Làn da trắng mịn còn lấm tấm mồ hôi, cơ thể mềm mại run lên từng đợt vì kiệt sức nhưng trong đôi mắt mơ màng lấp lánh tia sáng.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn đều đặn vang lên như một nhịp đếm thời gian khiến cô càng thêm bồn chồn.

Cô quay đầu, ánh mắt lại dừng nơi chiếc điện thoại của Phó Cảnh Minh đang đặt trên tủ đầu giường.

Vệ Đoan Ny mím môi, bàn tay nhỏ nhắn đang siết chặt lấy mép chăn, dường như lấy hết can đảm, cô hé mắt nhìn về phía cửa phòng tắm thêm một lần nữa, xác nhận âm thanh nước vẫn chưa dừng, cô nhẹ nhàng vươn tay ra khỏi chăn, từng chút từng chút một với tới chiếc điện thoại kia.

Thành công lấy được điện thoại của Phó Cảnh Minh, Vệ Đoan Ny vội ngồi bật dậy mở khóa, cô ấn gọi một dãy số đã thuộc lòng từ lâu.

Vệ Đoan Ny nghe bên kia đổ chuông, cô cắn ngón tay đầy lo lắng, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa phòng tắm khép hờ.

Từng tiếng chuông vang lên như từng nhát gõ vào tim cô, dồn dập và nghẹt thở.

Mỗi giây trôi qua đều như kéo dài vô tận.

Cuối cùng, tiếng chuông dừng lại, bên kia bắt máy.

[Alo?]

Giọng nam trầm khàn vang lên, không quen thuộc như Phó Cảnh Minh nhưng lại khiến cô tìm thấy hi vọng mà ánh mắt sáng lên.

Cô siết chặt điện thoại, giọng run rẩy: "Là tôi, Đoan Ny."

[Đoan Ny? Cô vẫn còn sống à? Tôi tưởng sau khi cô bị Phó Cảnh Minh mang đi đã bị anh ta gϊếŧ giấu xác rồi chứ?]

Đối với lời đùa này, Vệ Đoan Ny không vui nổi, cô càng thêm căng thẳng không dám lãng phí thời gian.

“Anh mau giúp tôi, tôi đang ở biệt thự Hàn Bách của Cảnh Minh, tôi còn phải tham gia tuần lễ thời trang ở Pháp nhưng không thể đi cùng anh ấy.”

Người đầu dây bên kia đáp lại với giọng điệu thản nhiên: [Cô muốn tôi giúp thế nào?]

Vệ Đoan Ny ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng tắm vẫn đóng kín, tiếng nước chảy vẫn đều đều vang vọng như thể đang đếm ngược từng giây cô còn lại để đưa ra quyết định.

Cô hạ thấp giọng, gấp gáp nói: “Bây giờ tôi không rời khỏi đây được.”

[Ý cô là cô muốn tôi giúp cô trốn thoát? Rõ ràng cô đang ở biệt thự sang trọng, chuẩn bị đi tuần lễ thời trang ở Pháp với chồng cô, không giống người bị giam giữ cho lắm.]

Vệ Đoan Ny cứng người, hít một hơi thật sâu.

“Anh không hiểu đâu. Ở bên ngoài, tôi là người vợ được anh ấy sủng ái nhất nhưng ở bên trong tôi không biết bản thân mình là gì.”

Bởi vì ban đầu cả hai bắt đầu từ giao dịch, hợp đồng hôn nhân mà Phó Cảnh Minh chưa từng nói yêu Vệ Đoan Ny cho nên Vệ Đoan Ny vẫn luôn mơ hồ, đây là sự chiếm hữu hay là tình cảm, có lẽ bản tính đàn ông khi không có được nên mới muốn giữ lấy cô.

Đầu dây bên kia im lặng mất vài giây rồi nói: [Được rồi, để tôi tìm cách.]

Vệ Đoan Ny còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì…

Cạch.

Tiếng cửa phòng tắm mở ra.

Cô giật mình, ngón tay run rẩy định ngắt cuộc gọi thì đã quá muộn, Phó Cảnh Minh đứng ngay cửa, áo choàng tắm còn chưa thắt lại, nước nhỏ giọt trên cổ tay hắn, ánh mắt tối lại khi nhìn thấy điện thoại trong tay cô.

Vệ Đoan Ny siết điện thoại trong tay, ánh mắt dao động giữa chống cự và khuất phục.

“Ny Ny, em vẫn không ngoan.”

6

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.