TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Sắc mặt Nguyên Thư âm trầm, cười nhạt:

“Nói như vậy, bệnh điên của Thuận Dương càng thêm trầm trọng rồi.”

Nàng quay đầu, nhìn thị nữ bưng bát thuốc:

“Đã vậy, bản cung sẽ chờ xem Thuận Dương dùng thuốc rồi mới rời bước.”

Thị nữ bị hai phía áp lực bức bách, tay run chân mềm, bưng thuốc tiến vào.

Nguyên Huyên trừng mắt nhìn Nguyên Thư, một hơi uống cạn bát thuốc, đến khi toàn thân rã rời mới gục xuống, phất tay:

“Lui ra đi.”

Nguyên Thư đứng yên nhìn một hồi, thu lại tâm tư, xoay người rời điện.

Một thanh âm khàn khàn chậm rãi vang lên từ sau lưng:

“Đức chẳng tu, ắt sẽ đọa A Tỳ…”

Đám quý nữ nhất tề im lặng như tờ, không ai dám thốt lời.

Nguyên Thư ra khỏi điện, gió Bắc thổi qua khiến sống lưng cũng phải lạnh run.

Đại Chu tôn sùng Phật đạo, lấy làm quốc giáo, dựng bao nhiêu thạch động Phật tự, dân chúng cũng phần lớn tin Phật. Lời nguyền rủa ban nãy của Trưởng công chúa Thuận Dương, quả thực khiến người chẳng dám coi thường.

Nàng khẽ giọng nói:

“Thuận Dương e là không cứu vãn được nữa, về tới kinh thành chỉ sợ bệnh càng phát điên hơn.”

Một tiểu thư phục hồi tinh thần, phụ họa theo:

“Phải đó, Trưởng công chúa nên tĩnh tu lễ Phật là hơn, chớ nên hồi kinh.”

“Trưởng công chúa điên rồi, mắng người mà còn có khí lực đến vậy, quả thật đáng sợ.”

Thuận Dương chẳng nói chẳng rằng, chỉ thấp giọng bật cười.

Kẻ điên cũng có chỗ dùng của kẻ điên.

Nếu thực sự an phận trong Phật tự, e rằng đã sớm bị ban một chén độc dược rồi.

Thời thế như vậy, kẻ vô dụng vốn chẳng xứng tồn tại.

Trong điện, Nguyên Huyên nhìn theo đám bóng lưng áo lục áo hồng khuất nơi cửa điện, từ từ ngồi dậy, khẽ nháy mắt với Thôi Tùng La:

“Dọa đến ngẩn người rồi?”

Thôi Tùng La do dự một lát, mới dè dặt hỏi:

“Đầu công chúa… còn đau dữ lắm chăng?”

Nguyên Huyên tùy ý vuốt lại mái tóc dài, nghiêng đầu nhìn nàng, cười khẽ:

“Không sao, giả đó.”

“… Hả?”

Diễn đến thế mà là giả? Gân xanh nơi trán cũng nổi, đến ảnh hậu đến đây còn phải bái phục.

Nguyên Huyên cúi mắt, nhặt lên chuỗi Phật châu, thản nhiên nói:

“Phải về thôi.”

Kêu đau đầu cũng là có tính toán cả. Con đường lấy thuốc chỉ có một lối, tất sẽ chạm mặt Nguyên Thư.

Một là để có thể một mình nói chuyện với Thôi Tùng La, hai là để cho Nguyên Thư thấy mình đang uống thuốc — tiện đà đóng vai kẻ điên.

Nguyên Thư cố ý tung lời đồn, rắp tâm khıêυ khí©h, rõ ràng là đưa ra cái cớ cho nàng hồi kinh. Lần này đích thân đến xem xét, hẳn là đã sốt ruột, sợ nàng không còn hữu dụng nữa.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.