0 chữ
Chương 8
Chương 8
Thôi Tùng La quay đầu lại, chỉ thấy Nguyên Huyên đã gục trên án thư, sắc mặt tiều tụy, tóc dài rối bời, một tay bấu chặt lấy mép gỗ trầm, khớp xương siết đến xanh tím, cả tay áo rộng cũng khẽ run, tựa như đau đến tận xương tủy.
Vẫn nhớ rằng Nguyên Huyên có chứng bệnh đầu, chẳng ngờ lần này lại phát tác thật.
Thôi Tùng La muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
“Thuận Dương?” Nguyên Thư từ ngoài điện uy phong lẫm liệt bước vào, ánh mắt như kiếm, lập tức quét đến người đang nằm nghiêng nơi ghế, giọng nói chẳng giấu được vẻ hứng thú.
Chưa kịp tiến lại gần, đã thấy một khối trấn chỉ ném vυ"t lên, rơi trúng ngay trước mũi chân Nguyên Thư, khiến đám tiểu thư phía sau thét lên thất thanh.
Chính Nguyên Thư cũng giật mình, suýt chút nữa ngã về sau, được người phía sau đỡ lấy. Cục sắt đen kịt kia rơi đúng nơi mép giày, nàng vừa định ngẩng đầu quát lớn, thì thấy kẻ nằm rũ trên án từ từ ngồi dậy, đôi mắt đen như mực, lạnh lẽo như băng, chỉ nhìn vào đã khiến sống lưng rợn gai.
“Thuốc của cô đâu? Qua lại chẳng quá sáu trăm hai mươi bảy bước, hôm nay làm sao đến muộn thế? Lại mải chuyện trò với kẻ khác, để chậm trễ sao?”
Nguyên Huyên gác đầu lên tay, vẻ mặt như chẳng nhận ra ai, giọng nói yếu ớt mà lại chan chứa sát ý, từng lời như dao, bén ngót lạnh lùng.
“Ở trong Phật tự mà còn dám gian dối, ngồi lê đôi mách, dẫu bản cung không xử trí ngươi, Phật tổ cũng chẳng buông tha. Khẩu nghiệp đã tạo, e rằng khó tránh vĩnh viễn đọa vào A Tỳ địa ngục.”
Lời như chỉ quát thị nữ, nhưng khắp điện không ai dám ngẩng đầu, mỗi người như đều bị giội gáo nước lạnh, sắc mặt kẻ nào cũng như bị nhuộm mực, âm u hỗn loạn, vô cùng đặc sắc.
Thôi Tùng La cũng cảm thấy như bản thân bị vạ lây, bất giác rụt vai thu mình lại.
Một thị nữ vội quỳ sụp xuống, trượt đến trước mặt đám tiểu thư quý tộc, khấu đầu liên tục:
“Công chúa Nhiêu An xin giáng tội, Trưởng công chúa lúc bệnh phát thường hay nổi nóng, chẳng nghe rõ lời người, cũng chẳng phân biệt được ai với ai, chẳng phải cố tình mạo phạm công chúa. Cúi mong công chúa bớt giận.”
Mấy thị nữ khác cũng vội vàng quỳ đến, vây kín quanh Nguyên Thư, cúi đầu nhận lỗi:
“Công chúa Nhiêu An bớt giận.”
Thôi Tùng La nhất thời không biết nên xử trí ra sao, trong lòng thoáng mơ hồ. Rõ ràng đây là một quyển sách, nhưng cũng hiển nhiên là một thế giới cổ xưa chân thực.
Vẫn nhớ rằng Nguyên Huyên có chứng bệnh đầu, chẳng ngờ lần này lại phát tác thật.
Thôi Tùng La muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
“Thuận Dương?” Nguyên Thư từ ngoài điện uy phong lẫm liệt bước vào, ánh mắt như kiếm, lập tức quét đến người đang nằm nghiêng nơi ghế, giọng nói chẳng giấu được vẻ hứng thú.
Chưa kịp tiến lại gần, đã thấy một khối trấn chỉ ném vυ"t lên, rơi trúng ngay trước mũi chân Nguyên Thư, khiến đám tiểu thư phía sau thét lên thất thanh.
Chính Nguyên Thư cũng giật mình, suýt chút nữa ngã về sau, được người phía sau đỡ lấy. Cục sắt đen kịt kia rơi đúng nơi mép giày, nàng vừa định ngẩng đầu quát lớn, thì thấy kẻ nằm rũ trên án từ từ ngồi dậy, đôi mắt đen như mực, lạnh lẽo như băng, chỉ nhìn vào đã khiến sống lưng rợn gai.
Nguyên Huyên gác đầu lên tay, vẻ mặt như chẳng nhận ra ai, giọng nói yếu ớt mà lại chan chứa sát ý, từng lời như dao, bén ngót lạnh lùng.
“Ở trong Phật tự mà còn dám gian dối, ngồi lê đôi mách, dẫu bản cung không xử trí ngươi, Phật tổ cũng chẳng buông tha. Khẩu nghiệp đã tạo, e rằng khó tránh vĩnh viễn đọa vào A Tỳ địa ngục.”
Lời như chỉ quát thị nữ, nhưng khắp điện không ai dám ngẩng đầu, mỗi người như đều bị giội gáo nước lạnh, sắc mặt kẻ nào cũng như bị nhuộm mực, âm u hỗn loạn, vô cùng đặc sắc.
Thôi Tùng La cũng cảm thấy như bản thân bị vạ lây, bất giác rụt vai thu mình lại.
Một thị nữ vội quỳ sụp xuống, trượt đến trước mặt đám tiểu thư quý tộc, khấu đầu liên tục:
Mấy thị nữ khác cũng vội vàng quỳ đến, vây kín quanh Nguyên Thư, cúi đầu nhận lỗi:
“Công chúa Nhiêu An bớt giận.”
Thôi Tùng La nhất thời không biết nên xử trí ra sao, trong lòng thoáng mơ hồ. Rõ ràng đây là một quyển sách, nhưng cũng hiển nhiên là một thế giới cổ xưa chân thực.
6
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
