TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Thế nhưng trước mắt y, từng lời từng cử chỉ của nàng, dẫu nơi tháp Phật tĩnh lặng vẫn toát ra âm khí như u hồn. Áo không thêu kim tuyến, tóc không cài trâm ngọc, trông tựa loài quỷ mị quấn quanh tùng già, nhưng mỗi động tác mềm mỏng vẫn ẩn ẩn sát cơ.

Nào thấy đâu bóng dáng cô phong quang tuấn tú năm xưa?

Ánh mắt hai người giao nhau, Nguyên Huyên hơi cong môi, nắng chiều ngoài tháp nghiêng nghiêng chiếu lên gương mặt tái nhợt, rải một tầng ánh vàng, xua tan lớp “u khí” kia, khiến nàng trông như một pho tượng ngọc Phật.

Linh Viễn như bị ánh dương thiêu đốt, đột ngột cúi đầu, không dám đối diện Trưởng công chúa hiện nay, giọng trầm bình, che đi vẻ thương xót:

“Công chúa chẳng bao lâu nữa sẽ khởi hành hồi kinh, bần tăng sẽ sớm sắp xếp lại những bản kinh công chúa đã chép trong thời gian tĩnh tu này…”

Nguyên Huyên không đáp, từ chỗ Phật tượng đứng dậy:

“Vậy, làm phiền rồi.”

Tăng nhân chắp tay, thấp giọng tụng một câu Phật hiệu.

Khi nàng bước qua, Linh Viễn chợt nghe một tiếng chuông vang khẽ, kinh ngạc quay đầu lại.

“Linh Viễn, ngươi tinh thông Phật pháp, lại là đệ tử thân truyền của Đàm Chiếu, thực lòng cho rằng, nữ thân này phải đoạn bỏ mới có thể thành Phật sao?”

Linh Viễn chưa kịp buông tay, đã bắt gặp ánh mắt như vực sâu tăm tối ngày đầu gặp gỡ kia.

Y chợt nhớ đến nén nhang đã thắp — lúc cháy rực rỡ, rồi bị tro tàn phủ kín, song ai cũng biết, ngọn lửa tham vọng kia vẫn chưa lụi tắt.

cô ngày xưa, trải mấy năm trầm luân trong bụi trần, dẫu sương tuyết bủa vây, khí tiết vẫn rạng ngời.

Phía sau là mặt trời mùa đông rực cháy, thiêu đốt cả sống lưng, Linh Viễn quay đầu nhìn tượng Phật trước án:

“Năm nay đại hạn, mà đông lại rét buốt, e rằng sắp có tuyết rơi… Điện hạ, nên sớm lên đường.”

Nguyên Huyên khẽ cười, chân bước ra khỏi đất tịnh, như nhớ điều gì, chợt dừng lại.

“Bùi Tĩnh, năm đó thϊếp danh của ngươi, thuộc quan của ta đã dâng đến trước mặt. Ta từng đọc văn chương của ngươi – hay. Là kế trị quốc an dân đáng quý.”

Linh Viễn chợt khựng lại, máu nóng dồn lêи đỉиɦ đầu, nhưng mắt chỉ thấy được một khoảng trời đỏ rực ánh tà dương.

Y xoay người, chẳng còn nhìn Phật nữa.

Chú thích:

[1] “Nê Lê” là cách người xưa gọi địa ngục, phiên âm từ Phạn ngữ. Thời Đông Hán, sa môn ngoại tộc An Thế Cao dịch ra kinh “Thập Bát Nê Lê”, đến thời Nam Lương, Giản Văn Đế từng viết trong tựa bài Đại Pháp Tụng câu “ác đạo mong hưu, nê lê phổ tức”, nên dùng “nê lê” thay cho “địa ngục”.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.